Ngoan Ngoãn - Cẩn Dư

Chương 3: Rất vui được gặp lại em




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Màn biểu diễn của Tống Ôn Ngôn khiến nhà trường rất hài lòng.

Ngay cả Tống Tại Giang vốn đang tức giận cũng không thể giữ được cơn giận sau màn trình diễn xuất sắc của con gái mình, ông chỉ còn lại niềm tự hào tràn đầy.

Sau buổi biểu diễn, gia đình Tống được mời đến văn phòng của nhà trường. Quyết định được đưa ra như sau, một tuần sau Tống Ôn Ngôn sẽ chính thức nhập học ngành Âm nhạc năm ba của trường.

Tiêu Nhiên đến hậu trường, cô đã rời đi từ lâu.

Lúc nhận được cuộc gọi của Tổng giám đốc Tiêu, trợ lý Lục vô cùng bất ngờ. Người đàn ông này thường lạnh lùng ít nói như một khối băng điêu khắc, gần như không bao giờ gọi điện cho trợ lý. Nhưng lần này, sau khi nghe xong yêu cầu của sếp mình, trợ lý Lục gần như bị hoá đá.

Mua hoa? Lại còn là hoa hướng dương?

Có người đàn ông nào lại đi tặng hoa hướng dương không?

Dù đầy nghi hoặc, anh ta cũng không dám hỏi thêm, vội vàng lái xe đi mua hoa.

Vì đã làm việc nhiều năm bên cạnh Tiêu Nhiên, anh ta hiểu rõ ông chủ mình coi trọng thời gian đến mức nào. Nếu bảo nhanh, nhất định phải thật nhanh.

Khi trợ lý Lục khệ nệ ôm bó hoa quay lại, Tiêu Nhiên nhíu mày, vẻ mặt dường như không hài lòng với tốc độ của anh ta. Trợ lý Lục ỉu xìu đứng phía sau, trong lòng ngổn ngang suy đoán về người nhận bó hoa này.

Lúc Tổng giám đốc Tiêu vẫy tay ra hiệu, trợ lý Lục nhanh chóng đưa giấy và bút đến.

Tiêu Nhiên cúi đầu viết gì đó, sau đó nhét mảnh giấy vào trong bó hoa hướng dương. Anh đóng bút lại, nhàn nhạt nói: "Đem bó hoa này tặng cho cô gái biểu diễn piano cuối cùng."

Trợ lý Lục thoáng kích động. Lẽ nào ông chủ tảng băng của mình đã biết thích một người rồi ư? Lại còn là nữ sinh?

Cố nén lại sự phấn khích, anh ta cẩn thận hỏi: "Sếp, cô gái đó tên là gì ạ?"

Tiêu Nhiên vẫn lạnh nhạt: "Tống Điềm Điềm."

Anh thoáng nhướng mày, đột nhiên nghĩ tới việc đây không phải là tên thật mà chỉ là biệt danh mà anh từng đùa giỡn đặt riêng cho cô, một cái tên thuộc về ký ức của anh.

Anh buông bút, sửa lại: "Cô ấy tên là Tống Ôn Ngôn."

Trợ lý Lục gật gù ghi nhớ. Nhưng vẫn không kiềm được hỏi: "Vậy vì sao ngài không tự mình tặng ạ?"

Tiêu Nhiên ngẩng lên: "Cậu đang dạy tôi làm việc à?"

"Không, không dám ạ!"

Tiêu Nhiên lười giải thích thêm: "Còn không mau đi đi."

"Dạ dạ dạ."

Trợ lý Lục lập tức quay đầu chạy thẳng, chỉ sợ ánh mắt lạnh lẽo của ông chủ sẽ giết chết mình mất.

Anh ta cố tình đứng đợi ở một ngã rẽ, nơi mà nhất định Tống Ôn Ngôn sẽ đi qua.

Là người cuối cùng biểu diễn piano, cô gái này rất dễ nhận ra. Nhan sắc xuất chúng như vậy, làm sao mà quên được?

Khi Tống Ôn Ngôn đi ra cùng ba mẹ, cô thấy một người đàn ông ôm bó hoa hướng dương bước lên:

"Xin hỏi cô có phải là tiểu thư Tống Ôn Ngôn không ạ?"

Tống Ôn Ngôn khẽ gật đầu.

Trợ lý Lục không dám nhìn thẳng vào cô gái xinh đẹp có khả năng lọt vào mắt xanh của sếp mình, đưa bó hoa ra:

"Xin cô nhận lấy. Đây là của ông chủ chúng tôi gửi tặng."

Ở góc xa, Tiêu Nhiên tựa người vào xe, ánh mắt chăm chú nhìn cô.

Hình như cô bị bó hoa bất ngờ làm cho ngơ ngác, bất giác hỏi lại: "Ông chủ của anh là ai?"

Tiêu Nhiên châm một điếu thuốc, ánh mắt sâu thẳm dõi theo khuôn mặt trắng nõn, tinh xảo của cô.

Làm trợ lý cho Tiêu Nhiên lâu như vậy, đương nhiên anh ta cũng hiểu được tính tình sếp mình. Nếu ông chủ không muốn ra mặt, chắc là không muốn cô biết anh là Tiêu Nhiên.

"Rồi sẽ có một ngày hai người gặp nhau thôi. Tạm thời mong cô nhận hoa trước."

Tống Ôn Ngôn cúi đầu nhìn bó hoa, vẻ mặt như có chút bối rối, cuối cùng cô lắc đầu: "Tôi không thể nhận bó hoa này."

Trong bóng tối, ánh mắt Tiêu Nhiên thoáng lạnh đi, nhả ra một làn khói mờ.

Trợ lý Lục bối rối: "Tại sao vậy?"

Tống Ôn Ngôn chỉ khẽ lắc đầu rồi định lên xe rời đi.

Lúc trợ lý Lục muốn đuổi theo, Tống Tại Giang sớm mất kiên nhẫn, ông đẩy trợ lý Lục ra: "Muốn tặng thì bảo ông chủ anh tự mình đến. Nghĩ con gái tôi là ai chứ, cử mỗi trợ lý đi rồi muốn làm gì thì làm à?"

Tống Tại Giang là đàn ông, ông đương nhiên hiểu ẩn ý đằng sau hành động này. Hẳn là người này coi màn biểu diễn kia xong đã có ý với con gái ông. Ông vốn không cấm con gái yêu đương, nhưng kiểu đàn ông không dám lộ mặt này khiến ông rất khinh thường.

Sau khi gia đình Tống rời đi, trợ lý Lục đứng sững sờ tại chỗ, thầm nghĩ phen này chắc chắn sẽ bị sếp róc thịt mất rồi.

Lúc còn đang thất thần, một bàn tay thon dài đã lấy lại bó hoa từ tay anh ta, đặt vào trong xe.

Trợ lý Lục hoàn hồn: "Tổng, Tổng giám đốc Tiêu! Xin lỗi ngài! Tôi đã không làm tốt nhiệm vụ của mình!"

Tiêu Nhiên không tỏ vẻ tức giận, cực kỳ bình tĩnh bước lên xe. Trợ lý Lục vội vàng muốn sửa chữa lỗi lầm: "Sao có thể để ngài tự lái được, để tôi, để tôi lái."

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Nhiên khiến anh ta lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào nữa.

Tiêu Nhiên lái xe rời đi.

Bỏ lại trợ lý Lục đứng trong gió, lòng đầy hoang mang.

@ a i k h i e t

Tài xế nhà họ Tống thường xuyên liếc nhìn gương chiếu hậu. Giả Nhược Quân thấy vậy, liền lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không có gì thưa phu nhân, chỉ là hình như có một chiếc xe đang bám theo chúng ta."

Tống Ôn Ngôn nghe vậy hơi sửng sốt, cô quay đầu lại.

Thật ra Tiêu Nhiên đã cai thuốc một thời gian rồi. Nhưng hôm nay, cơn thèm thuốc không tài nào kiềm chế được, anh liên tiếp hút từng điếu, từng điếu một.

Chiếc xe của anh cách xe nhà Tống không xa, hình như Tống Ôn Ngôn đã quay đầu nhìn anh một cái. Nhưng trong màn đêm tối tăm, anh có thể chắc chắn rằng cô không thể nhận ra mình.

Nhưng chỉ một ánh mắt thoáng qua của cô đã khiến anh bị sặc khói thuốc, anh chột dạ nhíu mày, vội vàng dập tắt điếu thuốc trong tay.

Tống Tại Giang cũng nhận ra chiếc xe bám theo, trong lòng đột nhiên nhớ lại chuyện tặng hoa vừa rồi, không biết có phải là người đó lại đuổi theo nữa không?

Ông khẽ cau mày, ra lệnh: "Cắt đuôi chiếc xe này đi."

Tài xế Tần giẫm mạnh chân ga, nhưng chiếc xe phía sau cứ như bị nam châm hút, dù anh ta có lái nhanh bao nhiêu cũng không thể tách ra được.

Ngay khi Tống Tại Giang sắp mất kiên nhẫn, chiếc xe phía sau đột ngột rẽ vào bên trái, dần dần biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

"Tên này có ý gì đây?" Tống Tại Giang hỏi.

Tài xế Tần có chút lúng túng đáp: "Có lẽ không phải là bám theo chúng ta, chỉ là cùng đường mà thôi."

Nhìn lại, chiếc xe đó đã hoàn toàn biến mất.

Câu chuyện nhỏ này không làm ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của Tống Tại Giang khi đưa con gái về nhà. Đến nhà họ Tống, ông và vợ vui vẻ dẫn con gái vào.

Dì giúp việc trong nhà đã chuẩn bị sẵn bữa tối. Cả gia đình quây quần bên nhau, Tống Tại Giang vui vẻ nói: "Ngôn Ngôn, con đã lâu không về, mấy người trong giới đều muốn gặp con, còn những cô bạn thân ngày xưa của con cũng đã lớn rồi. Ba đã chuẩn bị một buổi tiệc vào tối mai để con gặp mọi người, cũng để cho mọi người thấy được con gái của Tống Tại Giang xinh đẹp như thế nào!"

Tống Ôn Ngôn gật đầu, khuôn mặt dịu dàng: "Con nghe lời ba."

Tống Tại Giang vỗ nhẹ lên tóc con gái: "Mẹ con đã cho người dọn lại phòng con rồi, con muốn đi xem không?"

"Được ạ."

Tống Ôn Ngôn bước vào phòng ngủ, không gian bày trí trong phòng ấm áp hơn so với bốn năm trước. Giả Nhược Quân đã mua rất nhiều mỹ phẩm và quần áo cho cô. Tống Ôn Ngôn liếc nhìn qua một lượt, ánh mắt dừng lại trên một cuốn sách phổ nhạc đặt trên bàn.

Cuốn sách này chẳng nổi bật mấy trong đống phổ nhạc của cô, nhưng lại là cuốn cô yêu thích nhất.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve những góc sách đã hơi sờn, khẽ thở dài.

Đây là món quà mà Tiêu Nhiên đã tặng cho cô.

Nhưng bây giờ, cảnh còn, người đã chẳng ở đây nữa...

@ a i k h i e t

Đêm nay, Tống Ôn Ngôn không ngủ được, cô quyết định ngồi dậy.

Cửa sổ trong phòng mở ra, hơi lạnh của cơn mưa thu lướt qua, mang đến cảm giác mát lạnh.

Cô bước ra khỏi giường, định đóng cửa sổ lại, nhưng bất ngờ nhìn thấy một bóng người đứng dưới lầu. Không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng dáng vẻ rõ ràng là một người đàn ông.

Tống Ôn Ngôn cảm thấy tim mình đập mạnh, lặng lẽ quan sát bóng hình kia.

Cả hai im lặng nhìn nhau một lúc, rồi bóng người ấy đột ngột quay người rời đi.

Tống Ôn Ngôn vội vã chạy xuống lầu mở cửa ra nhìn, bên ngoài chỉ còn lại sự tĩnh mịch, không một bóng người. Cô nhíu mày, có phải đã lâu không về nhà khiến cô gặp ảo giác rồi không?

Điều khiến cô bất ngờ là bó hoa hướng dương mà người đàn ông lạ đã tặng cô, giờ lại được đặt ngay trước cửa nhà.

Tống Ôn Ngôn ôm hoa vào, nhìn thấy một tờ giấy kèm theo trong đó.

Lời nhắn trong giấy rất đơn giản: Dành cho nàng tiên nhỏ.

Tống Ôn Ngôn nhìn về phía ngã tư, liệu có phải người đàn ông kia lại đưa hoa đến nữa không? Nhưng làm sao anh ta biết được nhà cô? Cô lại nhớ đến chiếc xe đã theo dõi trước đó, nhưng cô chắc chắn đã nhìn thấy nó đã rẽ sang hướng khác rồi mà.

Tiêu Nhiên đang trốn ở nơi Tống Ôn Ngôn không thể nhìn thấy, lặng lẽ quan sát cô ôm hoa bước vào nhà.

Dưới đất là những tàn thuốc vương vãi, anh lại mở một gói thuốc mới, ngồi vào trong xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, anh thò tay ra ngoài, vẩy tàn thuốc, lặng lẽ nhìn căn phòng của Tống Ôn Ngôn ở tầng ba.

Chẳng mấy chốc, đèn trong phòng cô tắt đi.

Tiêu Nhiên tặc lưỡi một cái, hút hết điếu thuốc rồi lái xe rời đi.

@ a i k h i e t

Sáng hôm sau, Tống Ôn Ngôn vừa thức dậy đã bị Giả Nhược Quân kéo đi thử váy ở cửa hàng lễ phục.

Khi trở về, nhà họ Tống đã bắt đầu chuẩn bị cho bữa tiệc tối nay.

Cô nhìn thấy một cô gái trẻ mang cao gót cao mười phân, chạy vội về phía mình: "Ngôn Ngôn!"

"Tô Miên." Tống Ôn Ngôn mỉm cười dịu dàng.

Cô gái lập tức lao đến ôm chầm lấy cô: "Chị còn tưởng em không về nữa chứ, con nhỏ ngốc này!"

Tô Miên cao tới 1m75, lại hay đi giày cao gót, vì thế mỗi khi cô ấy bước tới, khí thế không hề nhỏ khiến Tống Ôn Ngôn cảm thấy hơi nghẹt thở. Cô nhẹ nhàng nói: "Lâu rồi không gặp, nghe nói chị đã thành một đại minh tinh rồi."

"Đại minh tinh gì chứ, chị chỉ đóng vài bộ phim, mới có chút nổi tiếng thôi. Còn em, mấy năm nay thế nào?"

Tống Ôn Ngôn khẽ mỉm cười: "Em ổn mà."

Tô Miên nhìn gương mặt xinh đẹp tươi cười của cô, khoa trương ôm tim: "Hồi xưa đã thấy em là người đẹp nhất rồi, giờ gặp lại, quả thật còn xinh đẹp hơn hồi xưa! Lúc nãy chị còn không nhận ra em đâu đấy." Cô ấy kéo tay Tống Ôn Ngôn, nhìn kỹ từ đầu đến chân: "Aaaa, khuôn mặt này, làn da này, dáng người này, đúng là mỹ nhân tuyệt sắc!"

Tống Ôn Ngôn bị trêu đến mức đỏ mặt, khiến Tô Miên càng nhìn mà càng ngây người: "Ôi trời, em là tiên nữ từ đâu tới vậy! Đẹp quá đi, sau này sẽ rơi vào tay thằng chó nào đây chứ?"

"Đừng trêu em nữa mà." Tống Ôn Ngôn cười, kéo tay cô ấy.

Tô Miên vui vẻ cùng cô đi về phòng: "Mới nghe ba chị nói em về nước, chị lập tức chạy tới, cái đồ không có lương tâm này, sao không báo cho chị một tiếng?"

"Mẹ bắt em đi mua đồ, cả ngày đều bận rộn, thật sự xin lỗi chị mà." Cô gái chân thành trả lời, giọng nói nhẹ nhàng, nói xong còn ngoan ngoãn nhìn cô bạn.

Tô Miên bị sự dễ thương của cô làm cho tan chảy, nhéo lấy má cô: "Sao mà em dễ cưng thế, dễ cưng quá đi!"

Hai người đùa giỡn một lúc, Giả Nhược Quân đã gọi người đến giúp Tống Ôn Ngôn trang điểm.

Đến tối, đúng 8 giờ.

Bữa tiệc ở nhà họ Tống bắt đầu đúng giờ.

Khách khứa chật kín, cực kỳ náo nhiệt.

Mọi người phần lớn đến vì danh tiếng của Tống Tại Giang và Giả Nhu Quân trong giới kinh doanh, chứ không mấy ai biết về cô thiên kim nhỏ của họ.

Nghe nói cô luôn học ở nước ngoài, vừa mới trở về không lâu. Nhiều người trong giới tò mò muốn tận mắt xem cô con gái độc nhất được Tống Tại Giang nâng niu là người thế nào.

Tuy tính tình Tống Tại Giang không tốt nhưng rất thạo ứng phó trong những dịp thế này. Sau khi giới thiệu ngắn gọn về con gái, Tống Ôn Ngôn liền xuất hiện dưới tràn vỗ tay chào đón rộn rã.

Cô mặc chiếc váy dạ hội màu xanh biếc, thiết kế lệch vai ôm lấy dáng người thon thả, phần vải voan bên dưới xòe bồng bềnh. Mái tóc đen được búi thành búi hoa đẹp đẽ, cài một viên đá quý xanh biếc. Cô gái xuất hiện với làn da trắng ngọc ngà, vẻ thanh cao trời ban.

Trước những nhân vật tầm cỡ từ các giới, cô không hề tỏ ra sợ sệt, tự tin giới thiệu về bản thân.

Tống Tại Giang nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì trong lòng tự hào, nhỏ giọng dặn dò Tống Ôn Ngôn đi chơi, uống ít rượu thôi.

Cô ngoan ngoãn gật đầu, dưới ánh nhìn lưu luyến của mọi người, thản nhiên rời đi. Tô Miên cầm hai ly rượu champagne, phấn khích chạy tới: "Ngôn Ngôn, em đẹp quá! Em thấy không, tất cả mọi người đều bị nhan sắc của em mê hoặc rồi đấy!"

Tống Ôn Ngôn nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm nhỏ, mỉm cười không nói.

Tô Miên thao thao bất tuyệt: "Thế nào, hay là đừng chơi piano nữa, vào showbiz với chị đi! Chỉ cần với gương mặt này, em chắc chắn sẽ trở thành nữ thần, càn quét hết các mỹ nhân!"

Tống Ôn Ngôn nghiêm túc nói: "Hay là thôi đi, em nghĩ em không hợp với showbiz."

"Đúng ha, em dịu dàng ngoan ngoãn thế này, vào showbiz chắc chắn sẽ bị anti-fan dọa khóc mất. Ba em dù có giàu cũng không bịt được miệng thiên hạ đâu. Em cứ làm một tiên nữ chơi piano đi." Nói xong, cô ấy tiếc nuối uống vài ngụm rượu.

Lúc Tô Miên đi rót rượu, đột nhiên Tống Ôn Ngôn bị một người mạnh mẽ nhấc lên vai rồi mang đi. Ban đầu cô hơi đờ người, nghĩ đây là bữa tiệc nhà mình, không thể hét to làm mất mặt cha mẹ được. Cô cúi xuống xem ai lại to gan như thế, chỉ thấy được cái gáy và tấm lưng rộng của người đàn ông.

"Anh là ai? Mau thả tôi ra!" Giọng cô dịu dàng, không có chút uy hiếp nào.

Người đàn ông càng đi nhanh hơn.

Tống Tại Giang đang bị mấy người bạn già trêu chọc về việc sinh được một cô con gái đẹp như tiên, tâm trạng lâng lâng, hoàn toàn không nhận ra con gái mình đã bị "bắt cóc".

Giả Nhu Quân cũng đang bị các phu nhân quyền quý vây quanh, chỉ có vài người trong bữa tiệc nhìn thấy thiên kim nhà họ Tống bị đưa đi. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người đàn ông đó, họ lập tức im lặng. Đùa với ai cũng được, nhưng không ai dám dây vào "diêm vương sống" này!

Ra khỏi bữa tiệc, Tống Ôn Ngôn bị đặt xuống khỏi vai người đàn ông. Cô còn chưa kịp nhìn rõ là ai, thì hai tay đã bị giữ chặt.

Trong một góc chật hẹp, môi cô bất ngờ bị cắn.

Có chút đau nhói nhẹ, nhưng chỉ trong chốc lát, nụ hôn trở nên dịu dàng hơn.

Tống Ôn Ngôn không thể giãy thoát, vừa tức vừa sợ.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông buông môi cô ra, chỉ cách một khoảng nhỏ, nhưng vẫn giữ cô trong vòng tay.

Dưới ánh đèn sáng, gương mặt anh cao ngạo, ánh mắt nhìn cô vẫn giống như trước đây, hờ hững nhưng tràn đầy chiếm hữu.

Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên: "Tống Điềm Điềm, rất vui được gặp lại em."

Tống Ôn Ngôn ngơ ngác nhìn anh: "Tiêu Nhiên?"

Như một chú thỏ nhỏ bị kinh sợ, vừa mềm mại vừa đáng yêu.

Tiêu Nhiên cười khẽ: "Ừ, nhớ rõ chồng tương lai của em là được."

Mặt Tống Ôn Ngôn lập tức đỏ bừng: "Anh nói gì thế! Đừng có nói lung tung!"

"Em vẫn như trước đây nhỉ?" Đôi mắt đen thẳm của anh nhìn cô chằm chằm.

Tống Ôn Ngôn cụp mắt xuống, hàng mi dài phủ bóng trên gương mặt trắng trẻo, giọng nói nhẹ nhàng ẩn giấu cảm xúc: "Tôi thế nào?"

Tiêu Nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy: "Vẫn dễ khiến người khác muốn cưng chiều."

Tống Văn Ngôn bị anh giữ chặt trong lòng, không dám nhìn xung quanh, chỉ có thể cúi đầu ủ rũ. Xấu hổ muốn chết mà.

Tiêu Nhiên liếm môi, nhẹ nhàng nắm cằm cô, nâng lên.

"Tống Điềm Điềm."

Tống Ôn Ngôn khẽ "ừm" lại một tiếng.

Tiêu Nhiên cười nhẹ: "Em có thể đừng đáng yêu như vậy được không?"

Cô nàng xấu hổ đến mức tai cũng đỏ ửng.

Mẹ.

Thật là mẹ nó đáng yêu mà.

Tiêu Nhiên híp mắt lại, đột nhiên anh cúi xuống, mạnh mẽ hôn lên môi cô.

———

Tác giả: Viết truyện theo kiểu "soft girl" và "bánh bèo" hơi ngọt ngào, mong rằng bạn không bị phiền bởi phong cách này. Nhưng mà em gái đáng yêu như vậy, tôi cũng muốn hôn nữa.

Tiêu Nhiên: Cô không muốn đâu, biến đi.

Tác giả: Hí hí.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.