(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trời nhanh chóng tối lại.
Trong rừng ẩm ướt rõ rệt, Tiêu Nhiên sợ Tống Ôn Ngôn bị lạnh, khẽ hỏi: "Anh đưa em lên trên nhé."
Tống Ôn Ngôn gật đầu.
Tiêu Nhiên gọi trợ lý Kim đến, ê-kíp chương trình ném dây thừng đã chuẩn bị sẵn xuống dưới. Anh cúi xuống, vỗ vai mình: "Lên đây."
Tống Ôn Ngôn leo lên lưng anh, nắm lấy dây thừng và nhanh chóng được đưa lên khỏi hố. Tiêu Nhiên cũng trèo lên ngay sau đó, động tác rất nhanh nhẹn.
Từ xa vang lên tiếng gọi của Tô Miên. Tống Ôn Ngôn vội vàng nói: "Các anh mau đi đi."
Tiêu Nhiên đưa tay ra hiệu cho những người khác đi xa rồi cúi người, lười biếng nói: "Anh không đi, em làm gì được anh?"
"Tiêu Nhiên." Tống Ôn Ngôn nhẹ giọng, "Anh nghe lời đi."
Giọng nói dịu dàng như lông vũ mềm mại nhất, dường như vô tình gợn lên trên trái tim anh. Tiêu Nhiên ngẩn ra, cười: "Anh nghe lời thì được thưởng gì?"
"Về nhà em sẽ nói cho anh."
Anh nhìn khuôn mặt dần đỏ bừng của cô, ánh mắt trầm xuống, nhẹ nhàng chạm vào má cô: "Được, về nhà em phải nói đấy."
Tiếng của Tô Miên ngày càng gần.
Tiêu Nhiên hôn lên trán cô: "Anh đi đây, em tự chăm sóc bản thân cho tốt."
Hôm nay Tiêu Nhiên rất ngoan ngoãn, điều này khiến Tống Ôn Ngôn hơi bất ngờ. Cô không nghĩ nhiều, gật đầu nhìn theo bóng anh rời đi.
Khi Tô Miên tìm đến, Tiêu Nhiên và nhóm người của anh đã đi khỏi.
Cô ấy thở phào: "Chị gọi mãi mà sao giờ em mới trả lời?"
Tống Ôn Ngôn kéo tay cô ấy, khẽ nói: "Vừa nãy Tiêu Nhiên đến đây."
"Hả?" Tô Miên không nhịn được kêu lên, ánh mắt ngay lập tức trở nên đầy ẩn ý: "Thế hai người làm gì rồi? Chả trách em im ắng thế."
Tống Ôn Ngôn mỉm cười: "Không làm gì cả, vừa nãy em rơi vào hố bẫy này, anh ấy cứu em ra rồi đi luôn."
Nghe đến chuyện cái hố, Tô Miên hốt hoảng kiểm tra khắp người cô, thấy cô không bị thương mới yên tâm: "Em đúng là cục cưng của Tiêu Nhiên, trước khi đến chương trình lẽ ra anh ấy phải mua bảo hiểm cho em mới đúng. Nhỡ đâu em bị thương, chị biết đền thế nào đây?"
"Thôi nào, đừng đùa nữa. Chúng ta về thôi, có vẻ trời sắp có tuyết rồi."
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên cùng trở về lều, trên đường gặp Kiều Ngọc Đàn và Trình Nguyễn. Hai người họ vừa đi xuống dốc, trông rất nhếch nhác.
Tô Miên giả vờ hỏi: "Các cô làm sao thế?"
Trình Nguyễn cười lạnh, kéo Kiều Ngọc Đàn đi. Khi đi ngang qua Tống Ôn Ngôn, cô ta ghé tai nói đủ để hai người nghe: "Tôi sẽ không để yên chuyện này đâu!"
Tống Ôn Ngôn vẫn bình tĩnh: "Vậy tôi sẽ chống mắt chờ xem."
Cô cũng không định nhượng bộ.
Bốn người bước đi theo hướng ngược nhau.
Đến tối, quả nhiên tuyết lại rơi.
Tống Ôn Ngôn và Tô Miên có đủ vật dụng, nghỉ ngơi rất tốt. Đến hôm sau, họ tiếp tục tìm kiếm điện thoại.
Lần này họ gặp một số diễn viên khác và Hồ Toại, cùng nhau đi một đoạn. Đến trưa vẫn không tìm được gì.
Khi leo qua một ngọn đồi nhỏ phủ tuyết, từ trên cao nhìn xuống, họ thấy một đoàn nhỏ đang đi lên núi.
Tô Miên hét lên đầu tiên: "Hình như là ê-kíp chương trình mang đồ tiếp tế!"
"Chúng ta có thể nhờ hỗ trợ không?" Có người hỏi.
Tống Ôn Ngôn không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào một người đàn ông cao lớn giữa đoàn. Anh mặc áo khoác giống hệt những người khác, dù đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, cô vẫn nhận ra ngay đó là Tiêu Nhiên.
Tim cô bất giác đập mạnh.
Anh sẽ không phải là...
Suy đoán này vừa hiện lên trong đầu, cô không thể rời mắt khỏi gương mặt nghiêng của anh.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh ngước lên. Khi thấy cô, ánh mắt anh khẽ cong như đang cười.
Tống Ôn Ngôn bất giác cảm thấy bối rối, nhìn quanh mọi người. Không ai phát hiện ra ánh mắt giao nhau giữa cô và Tiêu Nhiên, nhưng tim cô vẫn đập liên hồi.
Tối qua anh ngoan quá, cô đã cảm thấy kỳ lạ, hóa ra hôm nay anh vẫn lên núi.
Ê-kíp chương trình đến gần, các thành viên khác bắt đầu nhảy lên vẫy tay, sợ bị bỏ lỡ. Ai cũng chen lấn chạy về phía đoàn tạo ra nhiều cảnh tượng hài hước.
Tống Ôn Ngôn đi phía sau, có một người đi về phía cô. Anh ăn mặc giống hệt người trong đoàn, không gây chú ý.
Khi hai nhóm gặp nhau, Tiêu Nhiên lặng lẽ kéo cô đến nơi không có máy quay.
"Tiêu Nhiên, sao anh lại đến đây?" Tống Ôn Ngôn khẽ hỏi.
Anh hạ giọng, cười: "Nhớ em thôi."
Tống Ôn Ngôn không nhịn được cười, lại giả vờ nghiêm nghị: "Công ty anh không lo nữa sao?"
"Không lo nữa," Anh trả lời thản nhiên, đôi mắt dưới vành mũ nhìn cô chăm chú, ánh mắt đầy dịu dàng, "Trừ em ra, anh chẳng muốn lo gì khác."
"Nói nhảm." Tống Ôn Ngôn đỏ mặt lườm anh.
Dù nói vậy, nhưng trong lòng cô lại tràn đầy ngọt ngào.
Tiêu Nhiên khẽ cười, nhân lúc mọi người bị đồ tiếp tế thu hút, anh cúi xuống hôn lên má cô.
Qua lớp khẩu trang, không có cảm giác quen thuộc.
Nhưng chính vì lớp ngăn cách ấy lại càng khiến cảm giác thêm phần ám muội.
Tống Ôn Ngôn ngây người.
Tiêu Nhiên hỏi: "Vậy em định phạt anh thế nào?"
Anh khẽ "Hửm?" một tiếng.
Tống Ôn Ngôn lườm anh, ánh mắt mang theo chút ngượng ngùng và bực dọc, lại ẩn chứa nét dịu dàng, thoáng chút quyến rũ khiến Tiêu Nhiên nhìn mà sững sờ.
Đột nhiên cảm thấy hơi bối rối.
Tống Ôn Ngôn không nói gì nữa, Tiêu Nhiên lại dịch sát về phía cô. Cô bước một bước, anh cũng bước theo, đôi mắt cong cong như đang cười, tâm trạng vô cùng tốt.
Tống Ôn Ngôn sợ bị người khác phát hiện, ánh mắt cảnh cáo Tiêu Nhiên vài lần. Nhưng Tiêu Nhiên lại càng tệ hơn, khi không ai nhìn thấy, anh nắm lấy tay cô, lén giấu vào trong túi áo.
Tay Tống Ôn Ngôn rất lạnh, Tiêu Nhiên nhíu mày, bàn tay to lớn của anh bao bọc lấy tay nhỏ bé của cô, giữ thật chặt.
Khi mọi người chia xong vật tư, ánh mắt nhìn về phía họ, Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên rất ăn ý thả tay nhau ra, trông như hai người xa lạ.
Tô Miên không nhận ra Tiêu Nhiên, chạy tới bên cạnh Tống Ôn Ngôn: "Lần này đồ mà ê-kíp gửi lên rất tốt, em nói xem, có phải ý của bạn trai em không?"
Tống Ôn Ngôn cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Nhiên đang nhìn mình, trả lời nghiêm túc: "Em không rõ lắm."
"Sao lại không rõ được? Không phải Tiêu Nhiên đến rồi sao?"
Tô Miên lại nhìn quanh một vòng: "Bạn trai em đâu rồi? Có phải đi theo ê-kíp lên đây không?"
Tống Ôn Ngôn không tiện nói thật trước mặt mọi người rằng Tiêu Nhiên đang ở đây, đành giả ngu: "Không rõ lắm."
Tô Miên đáp một tiếng, có vẻ phát hiện ra thứ gì đó hay ho, hí hửng chạy đi.
Lúc này, Tống Ôn Ngôn mới có cơ hội nói chuyện với Tiêu Nhiên: "Em biết anh sợ em chịu khổ nên đã chuẩn bị sẵn đồ cho em, nhưng như vậy không tốt lắm."
Tiêu Nhiên nhìn cô: "Không tốt ở chỗ nào?"
Tống Ôn Ngôn nghiêm túc: "Hình như là gian lận."
"Không phải gian lận, anh chỉ nói cho em biết đồ ở hướng nào, còn lại vẫn phải tự em đi tìm mà. Hơn nữa..." Anh dừng lại một chút, giọng hơi trầm xuống: "Ông đây xót người phụ nữ của mình, không quan tâm những thứ khác."
Tống Ôn Ngôn lí nhí: "Anh, anh đừng nói vậy, nghe ngại lắm."
"Anh nói gì?" Tiêu Nhiên nhướng mày.
Tống Ôn Ngôn liếc anh thật nhanh: "Chính là câu "người phụ nữ của anh" đó."
Tiêu Nhiên lại tiến sát hơn: "Sao? Ý em là, em không phải người phụ nữ của anh?"
Giọng anh trầm xuống: "Điềm Điềm, em nói vậy làm anh rất buồn đấy."
Tống Ôn Ngôn không biết làm sao: "Phải, em phải."
"Phải gì?"
Cô đỏ bừng mặt, dồn hết can đảm thốt ra mấy từ: "Em là người phụ nữ của anh."
Tiêu Nhiên cười không ngừng.
Bạn gái thật ngoan, thật đáng yêu.
Anh định đưa tay xoa đầu cô, nhưng lúc này ê-kíp đã chia xong đồ, các khách mời lại náo nhiệt muốn tìm manh mối về điện thoại. Nhân viên chương trình hoặc cố tình hoặc vô ý nhìn Tiêu Nhiên, thấy anh khẽ gật đầu mới tiết lộ vài gợi ý.
Mỗi nhóm khách mời kéo theo một nhân viên ê-kíp, nhanh chóng chạy đi tìm điện thoại.
Tô Miên cũng sốt ruột, chạy tới kéo Tống Ôn Ngôn: "Mau lên, chúng ta cũng đi tìm!"
Cô ấy tiện thể nhìn người đàn ông bên cạnh Tống Ôn Ngôn: "Chào anh, phiền anh dẫn bọn tôi đi tìm manh mối được không? Trong đoàn chỉ còn anh thôi, anh không thể bỏ mặc bọn tôi được!"
Tiêu Nhiên nhìn Tống Ôn Ngôn: "Không biết cô Tống đây có bằng lòng để tôi đi cùng không?"
Tô Miên vội đáp thay: "Cô ấy đồng ý, tất nhiên là đồng ý!"
Tống Ôn Ngôn cũng gật đầu: "Vậy làm phiền anh."
Giọng Tiêu Nhiên mang theo ý cười: "Không hề phiền chút nào."
Anh đưa tay nhận lấy chiếc ba lô trên người Tống Ôn Ngôn, đeo lên vai mình rồi nhìn Tô Miên: "Cô Tô đi trước dẫn đường đi."
Tô Miên bị sự thân mật mà người đàn ông này dành cho Tống Ôn Ngôn làm cho ngơ ngác, nhìn bộ dạng ngoan ngoãn dịu dàng của Tống Ôn Ngôn, mơ hồ đoán ra được điều gì.
Cô ấy lại nhìn Tiêu Nhiên, ánh mắt dò xét. Tống Ôn Ngôn khẽ gật đầu với cô ấy, Tô Miên lập tức hiểu ý, ánh mắt như muốn gào lên mẹ ơi, giơ tay làm ký hiệu OK rồi đeo ba lô chạy đi trước.
Ống kính chủ yếu hướng vào Tô Miên, cô ấy thể hiện rất tốt. Thi thoảng máy quay lướt qua Tống Ôn Ngôn và Tiêu Nhiên, cả hai đều đang trò chuyện, nhìn không có vẻ gì là thân mật.
Nhưng chỉ cần máy quay không quay đến, Tiêu Nhiên liền nhích lại gần bên Tống Ôn Ngôn, lúc thì nắm tay cô, lúc thì ngang ngược ôm cô.
Tống Ôn Ngôn nghiến răng vài lần, đạp anh hai cái, anh mới chịu ngoan ngoãn một chút.
Tâm trạng Tiêu Nhiên rất tốt, nhìn bạn gái nhỏ bộc lộ chút cáu kỉnh đáng yêu, trong lòng anh chỉ thấy cô thật dễ thương, rất muốn trêu chọc.
Tô Miên và Tống Ôn Ngôn tập trung vào việc tìm điện thoại. Thấy hai người sốt ruột, Tiêu Nhiên bèn giả làm nhân viên chương trình đưa ra vài gợi ý. Cuối cùng, cả hai tìm thấy điện thoại trên một cành cây.
Tô Miên lập tức bấm gọi cho đoàn chương trình, đồng thời trên bầu trời khu rừng vang lên thông báo.
"Nhóm Kẹo Bông đã vượt qua thử thách, nhóm Kẹo Bông đã vượt qua thử thách!"
Ống kính chuyển sang các khách mời khác, có người lộ vẻ tiếc nuối, có người ghen tị, rồi tất cả lại cắm đầu tìm điện thoại của mình.
Ê-kíp chương trình nhanh chóng cử xe lên đón Tống Ôn Ngôn và Tô Miên.
Trở về khách sạn, hai người đi tắm trước. Tiêu Nhiên đã đặt chỗ trước ở một nhà hàng địa phương, chuẩn bị đưa Tống Ôn Ngôn đi ăn tối.
Khi Tống Ôn Ngôn vừa tắm rửa xong, tiếng chuông cửa vang lên.
Cô nghĩ là Tiêu Nhiên, vừa mở cửa đã lập tức sững người, nụ cười đông cứng trên môi.
Trước cửa là Thượng Quan Lâm, hắn nhìn cô, mỉm cười nhã nhặn: "Lâu rồi không gặp."
Tống Ôn Ngôn cố nhớ, cuối cùng cũng nhận ra đây là người đàn ông lần trước che ô cho cô. Nhưng hai người vốn không quen thân, sao lại có câu lâu rồi không gặp?
Biểu cảm của cô không nóng không lạnh, giọng nói điềm đạm: "Xin hỏi anh là?"
"Tôi họ Thượng Quan, tên Lâm. Cô Tống cứ gọi tôi là Thượng Quan Lâm."
"Anh Thượng Quan sao lại ở đây?"
Vì sao ở đây? Đương nhiên là vì nhớ cô quá nên mới đến.
Nghĩ đến những đêm mất ngủ, nghĩ đến nỗi háo hức khi đến đây!
Nghĩ đến việc cô ở bên Tiêu Nhiên, hắn không kìm được cơn giận trong lòng!
Nhưng bề ngoài, Thượng Quan Lâm không để lộ chút cảm xúc nào, chỉ nở nụ cười lịch sự, bình tĩnh nói: "Tôi có thể vào trong không?"
"E rằng không thể, bạn trai tôi sắp quay lại rồi."
Thượng Quan Lâm như thể không nghe thấy ba chữ "bạn trai tôi", nụ cười không thay đổi: "Xin lỗi vì đã làm phiền. Tôi đến là để thay mặt Trình Nguyễn xin lỗi em."
Trình Nguyễn?
Tống Ôn Ngôn có chút nghi hoặc.
Thượng Quan Lâm giải thích: "Tôi là anh họ của Trình Nguyễn. Nghe nói em và cô ấy quan hệ không tốt lắm, lần quay chương trình này có lẽ không thuận lợi đúng không?"
Hắn khiêm tốn, nhã nhặn, dễ khiến người khác có thiện cảm. Nhưng dù Tống Ôn Ngôn trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng không phải ai cũng có thể dễ dàng tiếp cận.
Cô đáp: "Đúng là không thuận lợi lắm, nhưng tôi có thể tự mình giải quyết. Anh Thượng Quan không cần lo lắng."
"Tôi nghĩ mình vẫn nên trò chuyện với em một chút."
Người đàn ông nở nụ cười nhạt, ánh mắt ôn hòa nhưng lại toát ra khí thế không cho phép từ chối.
Tống Ôn Ngôn chuẩn bị đóng cửa. Khi cánh cửa chỉ còn khép một nửa, Thượng Quan Lâm đã đưa tay ngăn lại. Hắn mỉm cười: "Cô Tống, đừng tuyệt tình như vậy chứ?"
Tống Ôn Ngôn nhíu mày. Hiện tại cô đang mặc áo choàng tắm, tóc vẫn còn ẩm. Tô Miên có lẽ vẫn đang tắm, còn Tiêu Nhiên chẳng biết khi nào mới về. Đứng trước cửa là một người đàn ông xa lạ, chắn ngay cửa ra vào. Dù hắn ăn mặc chỉnh tề, Tống Ôn Ngôn cũng không ngây thơ đến mức nghĩ rằng hắn thật sự chỉ muốn trò chuyện với mình.
"Anh Thượng Quan, rốt cuộc anh muốn gì?"
"Tôi đã nói rồi, chỉ là muốn trò chuyện thôi." Ánh mắt Thượng Quan Lâm rời khỏi mặt cô, lướt qua một vòng quanh người cô. Tống Ôn Ngôn kéo chặt áo lại, hắn liền cười: "Đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em đâu."
Không, hắn thực sự muốn làm gì đó với cô.
Hơn nữa, Tiêu Nhiên tạm thời không quay lại.
Vậy hắn có nên làm thế không?
Trong mắt Thượng Quan Lâm thoáng hiện lên một tia sáng kỳ quái, ý cười bên môi càng thêm đậm.
Không cần nghi ngờ, đây đúng là một kẻ biến thái.
———
Thượng Quan Lâm đẩy nhẹ gọng kính: "Xin chào mọi người, tôi chính là tên biến thái nhỏ của các bạn đây."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");