Ngoài Vùng Kiểm Soát H+

Chương 72: Anh Ở Đâu Em Và Con Sẽ Ở Đó




Vì an nguy của Cố Thịnh Nam, Doãn Niệm chỉ có thể nghe theo lời Cố Vân Thi, không báo cảnh sát, khi người của bà tới đón cô vẫn ngoan ngoãn đi theo.

Sau một giờ khởi hành, bốn tên vệ sĩ mà Cố Vân Thi phái tới đã đưa cô đến một ngôi biệt thự nằm sâu trong rừng, cảm giác vô cùng hoang vu.

Doãn Niệm theo mấy tên thuộc hạ của Cố Vân Thi tiến vào bên trong ngôi biệt thự, trên đường đi, cô cũng rất chịu khó quan sát xung quanh, đại sảnh không có người, trên bàn có một túi hồ sơ, ngoài ra dưới sàn còn có vài mảnh giấy bị vò nát.

Cô thầm nghĩ có phải vì những thứ này mà Cố Vân Thi mới giữ anh lại đây?

Bốn tên thuộc hạ đưa cô đến phòng chứa rượu, bên trong không có gì đặc biệt cả, nhưng sau đó, cô thấy một trong bốn tên kia bước về phía chiếc đồng hồ treo trường, giật nhẹ sợi dây bên dưới ba lần, ngay lập tức, một cánh cửa được giấu kín trong bức tường từ từ mở rộng sang hai bên.

“Đi thôi!” Tên thuộc hạ phía sau lên tiếng thúc giục cô.

Càng đi sâu vào mật thất, Doãn Niệm càng khiếp sợ người phụ nữ đó, bên trong chính là nhà tù do bà ta dựng nên, còn hiện tại Cố Thịnh Nam chẳng khác nào tù nhân của bà!

Doãn Niệm mở to mắt nhìn cảnh tượng kinh hãi trước mặt mình, người đàn ông cô yêu đang bị treo lơ lửng trên thanh sắt lớn, nửa thân trên đã bị cởi ra, trên khuôn ngực rộng lớn kia có vô số vết roi chồng chất lên nhau, anh đã bị người phụ nữ kia dùng cực hình tra tấn đến bất tỉnh.

Vậy mà trước đó, bà gửi cho cô một bức ảnh hoàn toàn khác, khi ấy anh chỉ hôn mê nằm trên giường, quần áo vẫn nguyên vẹn, trên người không có bất kì thương tích nào.

“Cố Vân Thi! Sao bà dám đối xử với anh ấy như thế chứ? Bà có còn là con người nữa không!” Doãn Niệm điên cuồng lao nhanh về phía bà ta liền bị mấy tên thuộc hạ khác ngăn lại, cô không thể làm gì được, chỉ có thể gào lên trong sự bất lực.

Cố Vân Thi đang ngồi trên chiếc ghế có kiểu dáng như ghế của vua chúa thời xưa, tay nâng tách trà ung dung thưởng thức một ngụm.

“Cháu kích động vào lúc này ta e rằng còn quá sớm đấy bé con.

Doãn Niệm vội cắn chặt môi dưới, ánh mắt như có hai ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt: “Cố Vân Thi, bà muốn tôi làm thế nào mới buông tha cho anh ấy?”

Cố Vân Thi tao nhã đặt tách trà trở về vị trí cũ, chậm rãi nói: “Việc nên làm, cháu cũng đã làm rồi.

Doãn Niệm khẽ nhíu mày, cô đã làm gì chứ? Người phụ nữ này thực sự quá khó đoán!

“Bà nói rõ hơn đi!”

Cố Vân Thi cười nhàn nhạt: “Cháu đã ngoan ngoãn theo người của ta đến đây, ta rất hài lòng!”

Lúc này Doãn Niệm mới chợt hiểu ra, thứ bà muốn nhắm đến chính là cô! Còn anh chẳng qua cũng chỉ là miếng mồi ngon để dụ cô vào hang!

Lão bà khốn kiếp, bà muốn cô thì cứ nói một tiếng, hà cớ gì phải hành hạ anh đến mức đó chứ?

“Bây giờ bà đã có được thứ mình cần.

Tôi muốn qua đó xem anh ấy một chút!”

Cố Vân Thi khẽ gật đầu, mấy tên thuộc hạ nhận lệnh tránh sang một bên.

Phía trước không còn thứ gì cản trở, Doãn Niệm liền dùng tốc độ nhanh nhất của mình để đến bên anh.

“Nam…” Doãn Niệm khẽ lay lay người anh, giọng cô cũng bất giác run lên: “Nam, anh mở mắt ra nhìn em đi.

Em là Doãn Niệm của anh đây!”

Thấy anh vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, trái tim của Doãn Niệm lại lạnh thêm một chút, giờ phút này, cô đã không cầm được nước mắt, khuôn mặt đáng thương vùi vào trong ngực anh khóc nấc nên: “Nam, anh tỉnh lại đi mà, em cầu xin anh, Nam…”

“Cháu yên tâm đi, A Nam sẽ không chết đâu, ta chỉ cho nó ngửi ít thuốc mê thôi!” Giọng nói của Cố Vân Thi từ phía sau truyền tới.

Doãn Niệm nghe xong thì tức giận quát lớn: “Bà muốn gì thì cứ nhắm vào tôi, anh ấy không làm gì có lỗi với bà hết! Mau thả anh ấy ra!”

Đúng lúc này, Cố Thịnh Nam đột nhiên nhíu nhíu mày rồi nặng nề mở mắt ra nhìn cô, hơi thở của anh yếu ớt, môi anh khép mở nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

“Nam, anh muốn nói gì với em?” Doãn Niệm mừng rỡ áp tay lên mặt anh, đôi mắt rưng rưng trông vô cùng đáng thương.

Cố Thịnh Nam phải mất rất nhiều thời gian mới thốt lên được vài chữ: “Ngốc! Em đến đây làm gì chứ?”

Doãn Niệm biết anh lo cho cô, nhưng cô không thể không tức giận: “Em không ngốc! Sao em có thể bỏ mặc anh ở đây chứ? Từ giờ trở đi, anh ở đâu, em và con sẽ ở đó.

Anh không trốn được em đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.