Sau khi tâm trạng đã hoàn toàn ổn định, Cố Thịnh Nam lập tức lên thư phòng để xử lý một vài việc quan trọng, còn Doãn Niệm thì trở về phòng nghỉ ngơi.
Cố Thịnh Nam ngồi trong thư phòng suốt 2 giờ đồng hồ, Doãn Niệm cảm thấy lo lắng cho anh nhưng cũng không dám làm phiền, chỉ có thể đi qua đi lại trong phòng, ruột gan của cô bây giờ đã sôi chín cả lên.
5 phút sau, cửa phòng bất ngờ mở ra, Doãn Niệm vô cùng mừng rỡ khi thấy anh đã trở lại với dáng vẻ như lúc trước.
Cố Thịnh Nam nhã nhặn bước về phía cô, hiện tại Doãn Niệm đang ngồi bên mép giường, ánh mắt chăm chú nhìn anh.
“Bây giờ anh có việc phải ra ngoài, lát nữa sẽ có người mang thức ăn đến đây cho em, sáng nay em ăn rất ít, như vậy không tốt cho cả em và con.
”
Doãn Niệm ngoan ngoãn gật đầu: “Em biết rồi.
”
Cố Thịnh Nam ngồi xuống bên cạnh cô, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt lên đùi mình, giọng anh trầm thấp từ tính: “Anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.
”
Doãn Niệm nhìn vào mắt anh, hỏi: “Là chuyện gì vậy ạ?”
Cố Thịnh Nam mỉm cười đáp: “Khi quyết định cầu hôn em, anh đã không còn xem Giản Thanh Hải là kẻ thù của mình nữa, anh sẽ đấu tranh để cho em và em một gia đình thực sự trọn vẹn.
”
Ánh mắt của cô khẽ run lên, cảm giác hạnh phúc đến ngập tràn, anh vì cô và đứa nhỏ nhà chấp nhận buông bỏ tất cả, nhưng lòng cô lại bất an khi nghe anh nhắc đến hai chữ ‘đấu tranh’, lẽ nào anh đang ám chỉ Cố Vân Thi?
Sau vài lần gặp gỡ, cô cũng cảm nhận được quyết tâm báo thù của bà mãnh liệt như thế nào, chấp niệm trong bà quá lớn, e rằng cả đứa cháu ruột của bà cũng không thể nào khiến bà tha thứ cho tội ác của Giản Thanh Hải.
Doãn Niệm bắt đầu cảm thấy sợ hãi, có thể anh đang chuẩn bị đi gặp Cố Vân Thi để cảm hoá bà, liệu rằng người phụ nữ đó sẽ dễ dàng bị anh cảm hoá? Hay là trong mắt bà, anh chính là một kẻ phản bội, một đứa con bất hiếu với cha? Với cả bà sẽ chịu để yên cho anh sao?
Không, với tính cách của Cố Vân Thi, bà chắc chắn sẽ làm ra những điều mà không ai có thể ngờ đến!
Doãn Niệm sợ hãi nắm chặt lấy tay anh: “Anh chuẩn bị đi gặp cô của mình sao?”
Cố Thịnh Nam biết cô đang lo lắng cho mình, liền trầm giọng trấn an: “Anh đi một lát sẽ về thôi, không sao đâu.
”
Cô lắc đầu nguầy nguậy: “Anh đợi một thời gian nữa có được không? Em không muốn anh đi đâu.
”
“Em và con cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh, trước giờ cơm trưa anh chắc chắn sẽ trở về.
”
Cố Thịnh Nam để lại cho cô một lời hứa chắc nịch rồi rời khỏi nhà, thời khắc nhìn thấy chiếc xe của anh khuất dần sau hàng cây, trái tim của Doãn Niệm như rơi thẳng xuống vực sâu.
“Nam, anh nhất định phải bình an trở về.
”
…
Cố Thịnh Nam lái xe đến một ngôi biệt thự nằm cách xa thành phố, nơi này là địa điểm mà anh và Cố Vân Thi thường hẹn gặp nhau.
Xe anh vừa đỗ lại trước sảnh ngôi biệt thự đã có sáu người đàn ông mặc đồ đen hùng hổ tiến tới, Cố Thịnh Nam liếc nhìn đám vệ sĩ rồi rũ mắt nhìn vào túi hồ sơ trên ghế phụ, mười ngón tay siết chặt lấy vô lăng.
Cố Vân Thi đang đợi anh tại sảnh lớn, xung quanh còn có vài tên vệ sĩ đứng canh, quân số hoàn toàn áp đảo so với một Cố Thịnh Nam đơn thân độc mã.
“Cháu ngoan của ta đến rồi!”
Cố Thịnh Nam không hề để tâm đến lời nói của bà, trực tiếp ngồi xuống vị trí đối diện, tâm thế vô cùng bình thản.
“Cháu ngoan, đưa nó cho ta đi nào!” Cố Vân Thi nhìn chằm chằm vào túi hồ sơ đang nằm trong tay anh, ánh mắt đầy tham vọng.
Cố Thịnh Nam không việc gì phải vội vàng cả: “Cô nghĩ…lý do cháu đồng ý giao bằng chứng cho cô là gì?”
Cố Vân Thi nâng mắt nhìn anh: “Còn không phải là vì an nguy của con bé kia sao?”
Anh chậm rãi lắc đầu: “Cô sai rồi, cháu hoàn toàn có khả năng bảo vệ cho cô ấy.
”
Cố Vân Thi nhíu chặt hàng lông mày, giọng điệu hoài nghi: “Cháu nói như vậy, rốt cục là có ý gì?”
Khoé môi tuấn dật của anh khẽ giương lên, ánh mắt sắc bén đến đáng sợ: “Trước khi đưa nó cho cô, cháu có một câu hỏi dành cho cô, hy vọng cô sẽ trả lời cháu…một cách thành tâm nhất!”
“Được.
” Bà dõng dạc nói.
“Sau khi đã trả được thù, cô sẽ có cảm giác gì?”
Cố Vân Thi bật cười: “Đương nhiên là sảng khoái, cực kỳ sảng khoái! Ta đã dành cả tuổi thanh xuân của mình chỉ để chờ ngày lão già kia nhận đủ quả báo.
A Nam, ta không còn gì để mất nữa rồi, ta không thể quay đầu nữa rồi.
”
“Cô có thể, hoàn toàn có thể!”.