Vừa nghe anh nói ra ba chữ ‘anh yêu em’ đó, Doãn Niệm còn tưởng rằng mình đã nghe lầm, cô lặng người trong giây lát rồi ngẩng mặt lên nhìn anh.
Cố Thịnh Nam nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh kia cũng phần nào đoán được suy nghĩ của cô lúc bấy giờ, anh nở một nụ cười thật dịu dàng, cố ý nói lớn hơn một chút: “Doãn Niệm, anh yêu em!”
Doãn Niệm chớp chớp mắt, nhất thời không biết phải nói gì với anh, cô lắp bắp: “Nam, anh nói…”
“Em vẫn nghe chưa rõ sao? Anh nói…ưm…”
Nhận thấy Cố Thịnh Nam lấy hơi chuẩn bị hét lên, Doãn Niệm liền vươn tay bịt miệng anh lại, ánh mắt tràn ra ý cười hạnh phúc, cô ngượng ngùng nói: “Em nghe rồi mà.
”
Cố Thịnh Nam cong môi cười, Doãn Niệm vội vã thu tay về: “Anh nhiều trò thật đấy!”
Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã khiến tim cô hoàn toàn tan chảy, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai bảo cô cũng có tình cảm với anh, được người mình yêu nói ra mấy câu đại loại như vậy có ai không thích chứ?
“Anh chỉ làm theo những gì trái tim anh mách bảo.
”
“Dẻo miệng.
”
“Ngoài này gió rất lạnh, chúng ta vào trong xe trước đã.
”
Không khí bên trong xe quả thật ấm hơn bên ngoài rất nhiều, Doãn Niệm được Cố Thịnh Nam ôm trọn vào lòng, đến bàn tay nhỏ bé của cô cũng được anh nâng niu hết mức có thể.
“Doãn Niệm à, em biết anh đã vui mừng như thế nào khi nghe tin em mang thai không?” Anh cúi đầu hôn lên vầng trán mịn màng của cô.
“Anh làm một cô gái 18 tuổi có thai cũng vui mừng được à?” Doãn Niệm cười trêu chọc.
“Thật ra năm anh 17 tuổi, em chỉ mới 10 tuổi, lúc đó anh đã muốn chiếm lấy em rồi!”
Doãn Niệm tức giận đánh nhẹ lên ngực anh, hàng lông mày của cô nhíu chặt lại: “Sao anh dám chứ?”
Cố Thịnh Nam tiếp tục hôn lên trán cô: “Anh thích em nên muốn em, chuyện đó không phải rất bình thường sao?”
Doãn Niệm gật gù suy ngẫm, nhưng sau đó cô đã nhìn ra vấn đề: “Điều đó không hề bình thường với một cậu bé 17 tuổi!”
“17 không phải là một con số nhỏ đâu bảo bối.
”
Doãn Niệm đành giơ tay đầu hàng: “Em nói không lại anh.
”
Cố Thịnh Nam khẽ tựa cằm vào trán cô, trong mắt chợt ánh lên tia sáng nho nhỏ: “Doãn Niệm à, nếu ông trời cho anh một cơ hội, anh sẽ đánh đổi tất cả để được ở bên cạnh em.
”
Qua câu nói của anh, Doãn Niệm đột nhiên có một linh cảm chẳng lành: “Anh nói như vậy có nghĩ là sao? Nam, anh nói cho em biết đi!”
Thấy cô khẩn trương, Cố Thịnh Nam mỉm cười trấn an: “Anh chỉ dùng chút từ ngữ để làm nổi bật tình yêu của anh dành cho em thôi mà.
”
“Đáng ghét! Làm người ta lo lắng cho anh!”
Cố Thịnh Nam càng ôm cô chặt hơn: “Doãn Niệm, đợi anh giải quyết xong mọi chuyện, anh nhất định sẽ lấy em làm vợ!”
“Được, em tin anh.
”
…
Sáng hôm sau, Doãn Niệm đang ngồi dùng bữa cùng cả nhà thì nhận được một cuộc điện thoại từ Cố Lãng Siêu, cô cầm di động lên xin phép ra ngoài nghe.
“Alo? Có chuyện gì sao anh?”
Giọng nói của Cố Lãng Siêu hôm nay đặc biệt thiếu sức sống: “Doãn Niệm, sức khoẻ của mẹ anh gần đây không được tốt, mẹ anh nói muốn gặp em.
”
Doãn Niệm giữ chặt lấy điện thoại, mẹ anh không khoẻ sao? Cô cũng rất muốn tới đó nhưng hôm đó Cố Thịnh Nam đã nói với cô nên hạn chế việc gặp gỡ bà.
Cô chần chừ không biết phải làm sao, đúng lúc này, đầu dây bên kia bỗng truyền đến giọng nói vô cùng hiền hậu: “Doãn Niệm à, hôm nay cháu đến nhà ta một chuyến có được không?”
Đang nói, Hàn Tuyết Kỳ bỗng ho khan mấy tiếng: “Mấy hôm nay ta nhớ cháu lắm…”
Doãn Niệm bối rối đỡ lấy trán, cô đi qua đi lại một hồi cuối cùng cũng đồng ý: “Vâng.
Cháu sẽ qua đó thăm bác!”
“Vậy thì tốt quá rồi.
”
Ăn sáng xong, Doãn Niệm trở về phòng thay quần áo, lúc bước ra thì tình cờ gặp Giản Tiêu Niên đang chuẩn bị đến trường.
“Chị, đi đâu vậy? Có cần em đưa đi không?”
Doãn Niệm lắc đầu: “Không cần, chị tự đi được.
”
Giản Tiêu Niên tò mò: “Nhưng chị đi đâu mới được?”
“Bác gái không khoẻ, chị đến thăm bác ấy.
”
“Chị biết nhà của bác ấy không?”
“Biết, anh Siêu gửi địa chỉ cho chị.
”
Giản Tiêu Niên gật gật: “Chị lái xe cẩn thận!”
Doãn Niệm tươi cười nói: “Chị biết rồi, em cũng vậy! Chị đi đây!”
…
Đi theo địa chỉ mà Cố Lãng Siêu đã gửi, Doãn Niệm cũng đến được biệt thự của Cố gia, diện tích của nơi này hoàn toàn không thua kém Giản gia, bên ngoài huy hoàng, bên trong lộng lẫy.
“Mẹ, Doãn Niệm tới rồi!” Cố Lãng Siêu dìu mẹ của mình cẩn thận bước xuống từng bậc cầu thang, thấy cô, anh lập tức thông báo cho bà hay.
“Bác gái, bác không khoẻ sao không ở trong phòng ạ?” Doãn Niệm cũng bước đến đỡ lấy khuỷu tay của bà, lo lắng nói.
.