Cố Lãng Siêu đứng lặng người nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn đang ngày một xa dần, giờ phút này anh mới chợt nhận ra rằng từ trước đến nay anh chưa từng nhìn người phụ nữ nào lâu đến như vậy.
Anh vẫn còn nhớ như in những lời mà Cố Vân Thi đã nói với anh khi anh chỉ là một đứa bé mười bốn tuổi.
Bà nói: "Muốn làm nên đại sự ắt phải biến bản thân thành một con người máu lạnh.
"
Vì vậy bao năm qua anh đã rất nỗ lực để biến bản thân thành một người đàn ông máu lạnh vô tình, dần dần, nó dường như đã trở thành bản chất con người anh.
Cho đến một ngày nọ, anh nhớ hôm ấy là một buổi tối trời mưa tầm tả, vẫn như mọi ngày anh một mình lái xe từ tập đoàn trở về nhà, lúc đi qua đoạn đường vắng anh vô tình trông thấy phía trước có một cô gái đang bước đi dưới màn mưa.
Cô bước đi như một người vô hồn, trong tay không có ô hay bất kỳ thứ gì có thể che chắn cho mình khỏi bị dính mưa.
Vào thời điểm đó, anh không hề bận tâm đến việc cô có lạnh hay cần đến sự giúp đỡ của mình không? Bởi vì trên đời này, ngoài mẹ và dì của mình ra, anh chưa từng cảm thấy thương xót cho bất kì người phụ nữ nào.
Vượt qua con đường tối tăm ấy, xe của anh dừng lại trước một ngã tư để chờ đèn đỏ, nhưng đến khi đèn xanh đã bật sáng thì phía trước bỗng xuất hiện một chiếc xe máy đang đi về hướng ngược lại.
Hai người đàn ông trên xe đều đang trong tình trạng say mềm, vừa nhìn qua đã biết không phải hạng người tốt lành gì, mà hiện tại bọn họ lại còn đi vào con đường đó.
Ngay lúc ấy, anh hoàn toàn có thể cho xe rời đi nhưng không hiểu vì sao anh lại có chút do dự, thẳng đến khi chiếc xe máy kia đã mất hút sau khúc quanh thì cuối cùng anh cũng đưa ra quyết định của mình.
Anh không thể bỏ mặc cô gái đó!
Càng về khuya, cơn mưa kia lại càng thêm nặng hạt!
Bằng vận tốc 115km/h, chỉ trong chốc lát chiếc siêu xe của anh đã vượt mặt hai người đàn ông đi xe máy, chưa đầy một phút đồng hồ sau anh đã tới chỗ của cô gái.
Giây tiếp theo, anh cho xe đảo một vòng rồi tiếp tục tiến về phía trước nhưng tốc độ thì gần như bằng không.
Đang bước đi trên đoạn đường vắng thì đột nhiên xuất hiện một chiếc xe tiến đến bên cạnh, xe không dừng lại, chủ xe cũng không ra mặt mà di chuyển song song với mình, cô gái thực sự rất lấy làm lạ.
Tuy không biết người trong xe là ai và mục đích của người này là gì, cô vẫn tin rằng người này không hề có ý xấu đối với mình.
Đi thêm một đoạn nữa, hai người rốt cục cũng bắt gặp bọn người đi xe máy khi nãy.
Hai tên háo sắc đó vừa nhìn thấy cô thì hai mắt liền sáng rực lên, mặc dù rất muốn cùng mỹ nhân vui vẻ một đêm nhưng chiếc siêu xe ở bên cạnh cô đã ngăn mọi ý đồ bất chính của hai gã lại, cuối cùng chỉ đành lướt qua như một cơn gió.
Sau một đoạn đường dài, cô gái nhỏ bỗng dừng lại trước cổng lớn của một ngôi biệt thự.
Cố Lãng Siêu anh làm sao không nhận ra đây là biệt thự của Giản gia chứ?
Sự thật này quả thật có chút bất ngờ, bởi chẳng mấy khi anh ra tay giúp đỡ một người nào đó mà không cần đến bất kỳ sự báo đáp nào, thật không ngờ người đó lại là người của Giản gia.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cô gái này thực sự là người của Giản gia thì trông cách ăn mặc của cô tại sao lại tồi tàn như vậy? Hơn nữa còn không có người đưa kẻ đón, đôi mắt lúc nào cũng man mác buồn.
Thân phận của cô gái này anh chắc chắn sẽ làm rõ trong nay mai, còn hiện tại trong mắt anh chỉ có hình ảnh một cô gái nhỏ đang cúi đầu cảm tạ mình.
Hình ảnh đó mang đến cho anh một cảm xúc rất khó tả!.