Ngoài Vòng Tay Anh Là Bão Tố

Chương 17




Khi trở lại phố King, Victoria được bà Buttons lo lắng và cô hầu Mary đẫm nước mắt ra chào đón, cả hai người đều ngạc nhiên khi biết Keyes đã định làm hại cô.

“Lẽ ra cô nên nói với tôi!” bà quản gia kêu lên. “Nếu cô nói với tôi, tôi hẳn đã làm mọi điều cần thiết để giúp cô.”

“Tôi xin lỗi,” Victoria trả lời với nụ cười uể oải. “Đột nhiên bị sốc khi lấy lại được trí nhớ, lại sợ ông Keyes nữa, tôi chỉ e mình đã hóa điên.” Bởi không muốn làm ai phật lòng, cô không nói thực rằng lúc đó cô không chắc có thể tin tưởng những người hầu sẽ đứng về phía cô chống lại cảnh sát phố Bow. “Dù sao,” cô bổ sung, “Nhờ anh Morgan mà mọi thứ đều tốt đẹp rồi.”

“Tôi đoán chúng ta sẽ có một cuốn tiểu thuyết nửa xu nữa về chuyện này,” bà Buttons nói. “Thêm nhiều cuộc phiêu lưu về huyền thoại phố Bow, ông Morgan.”

“Về kẻ vô tích sự phố Bow thì đúng hơn,” Grant làu bàu. “Toàn bộ chuyện này là lỗi của tôi. Ban đầu tôi muốn Flagstad bảo vệ Victoria kia, lẽ ra tôi không bao giờ được tin tưởng Keyes trong chuyện đó.”

“Làm sao anh biết được chuyện lại ra như thế chứ,” Victoria phản đối. “Không ai nghi ngờ hắn – thậm chí cả Ngài Ross.”

Grant cáu kỉnh ừ hữ, rõ ràng không chấp nhận lời cô biện hộ thay anh. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên trán cô vuốt lại một lọn tóc rủ. “Bà Buttons,” anh nói, vẫn nhìn Victoria, “Tôi tin là cô Devane cần tắm. Và có lẽ thêm một ít sữa ấm pha brandy.”

“Ồ, phải,” Victoria nói, run lên sung sướng khi nghĩ tới việc trầm mình trong nước ấm sủi bọt xà phòng.

“Chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy hết sức chu đáo, ông Morgan,” bà quản gia đảm bảo với anh, và ra hiệu cho cô hầu đứng cạnh đó. “Mary, cô và các chị em khác đổ nước vào bồn tắm cho cô Devane đi, và rồi đổ thêm cho ông Morgan một bồn trong phòng dành cho khách.”

“Vâng, thưa bà,” Mary hăm hở nói rồi nhanh chân đi làm việc.

Giọng Grant nhẹ nhàng khi anh nói với Victoria. “Anh bế em lên tầng nhé?”

Victoria lắc đầu cười. Cô mắc kẹt trong hơi ấm dịu êm của ánh mắt anh tới nỗi hầu như không nhận thấy bà quản gia lui bước. “Tắm xong anh sẽ đến với em chứ?” cô hỏi.

Gương mặt anh không biểu cảm, nhưng môi anh dịu dàng khi anh cúi xuống hôn lên thái dương cô. “Không,” anh thì thầm khẽ tới nỗi cô chỉ vừa vặn nghe thấy anh.

Ngạc nhiên, cô lùi lại một chút. “Anh không đến ư?”

“Em đã chịu đựng đủ cho một ngày rồi – em không cần một kẻ cục súc phát dục trên giường em tối nay nữa.”

Không thể ngăn mình, Victoria rướn người ôm anh, áp sát vào lồng ngực rắn rỏi. “Nếu em muốn anh ấy ở đó thì sao?”

“Em cần ngủ,” anh kiên quyết nói.

“Ngủ chỉ tốn thời gian thôi.”

Cô làm anh bật cười khùng khục, và cánh tay anh chậm rãi ôm cô. Cô cảm thấy anh thở vào những lọn tóc phía trên tai mình. “Điều đó chứng tỏ em mệt như thế nào. Em không biết mình nói gì nữa.”

“Em biết chứ,” Victoria khăng khăng, không để anh đẩy cô ra.

“Em yêu…” Giọng Grant hơi căng thẳng. “Ngày hôm nay cũng quá tệ hại với anh. Anh sợ nếu anh đến với em tối nay…” Anh dừng lại tìm từ phù hợp. “Anh không nghĩ anh sẽ có…”

“Sức lực?” cô nối lời.

“Sự kiềm chế.”

“Ồ,” Victoria nuốt mạnh khi cô nhìn vào gương mặt không thể dò được của anh. “Nhưng nếu anh…”

“Đi đi,” anh thì thầm, dễ dàng buộc cô buông tay ra và quay người cô đối diện với cầu thang. Anh đẩy mạnh cô. “Anh đã trải qua quá nhiều chuyện, Victoria. Anh không tin bản thân khi ở với em tối nay. Nghỉ ngơi đi. Sáng mai anh sẽ gặp em.”

Nhíu mày, Victoria lên cầu thang, chốc chốc lại dừng lại nhìn về phía anh. Grant đợi cho tới khi cô đã lên hết rồi mới quay đi tới thư viện tìm một ly brandy rất cần cho anh lúc này.

Với sự giúp đỡ của người hầu, Victoria tắm và gội đầu hai lần, thở phào sung sướng khi nước nóng rửa trôi mọi dấu vết bụi bẩn. Nước gột hết những đau nhức trong các thớ cơ căng thẳng, và làm ấm cơn lạnh sâu trong xương cốt. Điều đó kết hợp với sữa pha brandy khiến cô vô cùng thư giãn. Cô mặc áo lót sạch bằng vải muslin và váy ngủ có hàng khuy ngọc trai. Cô uể oải ngồi trước lò sưởi trong khi những người hầu cẩn thận chải mái tóc ướt và để hơi ấm từ lò sưởi hong khô những lọn tóc đỏ. “Uống thêm sữa chứ?” bà Buttons hỏi. “Hay cô ăn gì không? Một đĩa bánh mì nướng, hoặc một bát xúp… hay ăn quả trứng…”

“Cảm ơn bà, nhưng thôi.” Victoria dụi mắt ngáp.

Hiểu được sự mệt mỏi và mong muốn được ở một mình của cô, bà quản gia gật đầu với Mary, và họ chuẩn bị rời khỏi phòng. “Rung chuông gọi tôi nếu cô cần gì nhé, cô Devane,” bà Buttons nhẹ nhàng dặn.

Mắt trĩu xuống, Victoria vươn bàn chân trần ra phía lò sưởi và ngắm ánh lửa vàng rực chơi đùa trên những ngón chân mình. Cô tự hỏi Grant đã tắm xong chưa, hay anh đã đi ngủ trong phòng dành cho khách rồi. Cô biết anh sẽ giữ lời hứa không tới với cô tối nay sau khi quyết định giấc ngủ sẽ là tốt nhất với cô. Không nghi ngờ gì, anh đúng. Nhưng cô cần ở bên anh, để được ôm ấp và vỗ về, và vỗ về lại anh.

Tối nay cô suýt mất mạng, chỉ một tháng sau khi có kẻ định giết mình, và nhận thức được điều đó khiến cô khao khát muốn hưởng thụ từng giây phút trong những ngày còn lại của mình. Ngủ thực sự phí thời gian… đặc biệt khi mà người cô yêu chỉ cách có một phòng.

Trước khi quyết định một cách có ý thức, cô đã ở trước cửa phòng dành cho khách. Với những ngón tay chỉ hơi run rẩy, cô xoay nắm cửa bước vào phòng chờ nhỏ dẫn tới phòng ngủ. Cũng như trong phòng chủ nhà, một ngọn lửa trong lò sưởi trải ánh sáng bập bùng rực rỡ lên căn phòng, để bóng đồ vật nhảy múa trong các góc.

Và trên giường… Điều cô thấy khiến cô ngừng bước, chếnh choáng, trái tim đập thình thịch nặng nề trong lồng ngực. Grant đang nằm dài trên giường, một bàn chân thò ra khỏi mép giường, một chân hơi chống lên. Anh cầm một cuốn sách trong tay, vừa đọc vừa khẽ nhíu mày và miệng mang vẻ ủ rũ. Không có một mảnh vải nào trong tầm mắt.

Ánh lửa nhuộm sắc hổ phách nhạt lên làn da anh và tạt những đốm sáng vàng qua mái tóc đen bóng. Từng đường nét trên cơ thể vạm vỡ cao ráo đều hiển hiện, từ hốc tam giác ở họng, cho tới lớp lông quăn đen trên chân anh. Giữa cơn phấn khích và bối rối, Victoria tự hỏi tại sao anh trông lại to lớn hơn nhiều đến thế khi không mặc quần áo. Cô chưa bao giờ thấy chừng ấy khoảng da trần lồ lộ.

Victoria biết cô hẳn đã gây tiếng động nhỏ, bởi ánh mắt đang nheo lại của anh chuyển sang cô, và anh tự động che lòng mình bằng cuốn sách mở. Hành động phòng vệ ấy khiến cô thấy buồn cười, và vẻ cau có không thiện chí của anh chỉ càng tạo hiệu ứng hài hước. Mím chặt môi, cô ngăn mình phì cười và đi sâu hơn vào phòng. “Anh không nên đọc trong ánh sáng kém đến thế,” cô nói, giọng hơi cao hơn bình thường. Cô bối rối hơn cô nghĩ. “Anh sẽ làm mắt căng thẳng đấy.”

Anh nhíu mày dữ hơn. “Đó không phải là thứ duy nhất anh sẽ bị căng thẳng nếu em không quay lại phòng em.”

Lờ câu ra lệnh, cô đóng cửa tiến tới giường với những bước thận trọng. “Em không buồn ngủ.”

Grant ngồi dậy thả một chân qua mép giường, cơ bụng anh rung rung trong khi anh giữ cuốn sách phía trên phần kín. “Em sẽ bất tỉnh chưa đầy một phút sau khi em lên giường và nhắm mắt lại.” Nhưng ánh mắt anh quét qua bộ váy muslin trắng của cô, nấn ná trên hàng khuy nhỏ, và cô nghe thấy hơi thở anh thay đổi. Được thể, cô bước lại gần anh. “Anh nghiêm chỉnh đấy, Victoria,” anh cảnh cáo. “Không phải tối nay.”

“Anh không muốn ở cùng em sao?”

“Anh muốn điều tốt nhất cho em.”

“Anh là điều tốt nhất cho em.” Nhìn vào đôi mắt xanh chăm chú của anh, cô với tới khuy trên cùng của bộ váy lóng ngóng cởi ra. Sự căng thẳng càng khiến cô vụng về, và khó có thể cởi hàng khuy ngọc trai ra khỏi những khuyết áo tí xíu thùa bằng lụa. Grant im lặng, tiếp tục nhìn cô không chớp. Đột ngột đỏ mặt xấu hổ, cô giật mạnh khuy áo, và cái khuy bé nhỏ bật ra, nảy trên thảm trải sàn. Càng lúc càng bức bối, Victoria nhận ra còn hơn một tá cúc nữa. Cứ đà này sẽ mất cả đêm chỉ để cô cởi váy ra. Bỏ cuộc với nhiệm vụ vô vọng, cô quay lại nhăn mặt nhìn Grant. “Em không thành công lắm khi đi quyến rũ, phải không?”

Đột nhiên cuốn sách văng ra giữa phòng, rơi bịch xuống đất. Victoria há hốc miệng khi anh bất thình lình bế bổng cô lên đặt xuống giường. Grant ở trên cô, đôi vai rộng che khuất ngọn lửa khỏi tầm nhìn. “Anh cứng như ngọn giáo sắt thế này,” anh khàn khàn nói, “thì phải nói là em làm đúng cách rồi.”

Cô bị siết vào thân thể đàn ông hơn mét tám rắn rỏi đang bị kích thích, bộ phận nam tính thúc lên bụng cô, một bên đùi rắn chắc len giữa đùi cô. Cô ngập ngừng vòng tay quanh người anh, bàn tay đặt lên tấm lưng cứng cáp. Hơi nóng của cơ thể anh, rực lên như đang sốt, khiến cô giật mình. “Da anh nóng quá,” cô thì thầm, những ngón tay mát rượi lang thang qua đoạn lưng cong.

Hơi thở của anh lọt qua răng như thể anh đang đau, và cô cứng người lại vì hoang mang. “Em làm gì sai à?”

“Không, không…” Grant vùi mặt vào những lọn tóc buông lơi của cô, dụi má vào lớp lụa đỏ rực. “Khi em chạm vào anh, anh không chắc mình đang ở thiên đường hay địa ngục.”

“Như thế có tốt không?”

“Tốt lắm,” anh nói, giọng nghẹn đi trong tóc cô.

Cô cười bên tai anh và ôm quanh lưng anh, bám lấy anh bằng tất cả sức lực của mình. Grant thì thầm những lời yêu thương trên cổ cô, má cô, áp những nụ hôn không vội vã lên da cô trong khi những ngón tay cởi hàng khuy trên bộ váy của cô. Anh không vội, cứ thư thả cởi từng chiếc khuy ngọc trai ra khỏi khuyết.

“Hôn em đi,” Victoria hổn hển nói, muốn thứ gì đó nhiều hơn là sự đụng chạm nhẹ nhàng, khiêu khích của miệng anh. Môi anh chạm qua môi cô, đùa giỡn cô với sự kiềm chế của mình, còn cô vòng tay qua cổ anh kéo đầu anh xuống sát hơn. Cô không thể kiềm chế một tiếng rên khi anh cho cô nụ hôn nhẹ mà cô muốn, lưỡi khám phá khoang miệng cô với những đợt mơn trớn nhẹ nhàng và ngọt ngào.

Nhận ra váy ngủ đã được mở rộng, Victoria vật lộn thoát mình ra khỏi lớp vải. Anh làm cô dịu xuống bằng nhiều nụ hôn hơn, đoạn luồn cánh tay rắn chắc vào cổ áo cô giúp cô cởi váy ra. Giờ tất cả những gì chia rẽ làn da họ là một lớp vải áo lót mỏng manh. Anh vuốt ve cô qua vải muslin mỏng, tìm kiếm bầu ngực cô và trùm bàn tay ấm áp của mình lên, bóp nhẹ cho tới khi nụ hoa cứng lại dưới lòng bàn tay anh.

Run lên hưng phấn, Victoria ve vuốt anh càng lúc càng táo bạo, những ngón tay cô chạm lên vòng xương sống anh, vòng cung cứng cáp với cơ bắp dày hai bên. Và thấp hơn, tới khoảng mông nhiều da thịt hơn, tay cô hân hoan trên khối cong rắn chắc đầy nam tính ấy. Cơ thể anh chuyển động khi cô chạm anh nơi đó, hông anh đẩy gấp gáp vào cô, bộ phận nam tính với dáng vẻ đầy sung sức của anh đẩy vào lần vải muslin trên đùi cô. Cô nhìn xuống thứ bị kích thích đến cương cứng của anh, nhớ lại khi anh chiếm lấy cô lần đầu tiên, cơ thể cô mở ra để hòa hợp với anh, và cô đã bị đau đớn.

Cảm nhận rõ sự không thoải mái của cô, Grant bất động phía trên, chống người trên khuỷu tay để tránh đè bẹp cô. “Đừng sợ,” anh khàn khàn nói.

“Em không sợ,” cô nói dối, buộc nắm tay mình mở ra. Cô xòe bàn tay phía sau vai anh. “Anh bảo sẽ không đau nếu em sẵn sàng cho chuyện đó đấy thôi.”

“Đúng vậy.” Anh hôn cô, miệng ngọt ngào không thể tả khi nhẹ nhàng nhấn trên môi cô. Cô mở trọn miệng đón nhận nụ hôn của anh, cơ thể thả lỏng và tin tưởng dưới anh. Cô không còn căng thẳng nữa, thậm chí ngay cả khi anh dừng lại cởi hẳn áo lót ra. Anh bóp và nâng ngực cô bằng cả hai tay, hôn một đầu nhũ hoa hồng hồng và rồi bên kia. Môi anh hé mở trên nụ hoa nhạy cảm, và cô cảm thấy lưỡi anh mơn trớn. Sự đụng chạm buồn buồn nhẹ nhàng đó khiến cô cong người cao hơn tìm kiếm miệng anh. Tay anh siết lên đầu gối cô, và rồi lướt lên trên, không dừng lại cho tới khi anh đến bụi lông bảo vệ da thịt phụ nữ mềm mại của cô. Ngón tay anh chơi đùa nhẹ nhàng giữa những lọn lông đỏ rực, vân vê và vuốt ve cho tới khi cô rên lên và đẩy gò nhỏ thẳng vào tay anh.

Grant run lên với nỗ lực không chiếm lấy cô ngay lúc đó. Anh biết cô đã sẵn sàng tiếp nhận anh, anh cảm thấy hơi ẩm tràn qua lớp lông nâu đỏ mượt như lụa… nhưng chưa đến lúc. Chừng nào cô còn chưa cầu xin anh điều đó. Thì thầm rằng anh yêu cô, anh âu yếm vuốt ve cô, ngón tay miết qua vùng thịt da mềm mại cho tới khi tìm thấy lối vào trong cô. Anh tận hưởng hơi thở của cô, sự run rẩy của cô khi anh trượt ngón tay lên, miết nhẹ phía bên trong trơn trượt nóng bỏng. Cô bám lấy vai anh như thể không quyết định được nên ôm anh lại gần hay đẩy anh ra xa. Anh ngắm gương mặt cô trong khi đẩy ngón tay đi xa nhất có thể, khiến mắt cô nhắm lại, hàng lông mày đỏ nhạt nhíu vào nhau. Cúi xuống ngực cô, anh ngậm một núm vú hồng hào và nhịp nhàng giật.

“Xin anh,” cuối cùng cô hổn hển nói, vô thức kéo đầu gối lên mở rộng đùi. “Xin anh… như thế là quá nhiều rồi, em…”

“Em muốn anh làm gì?” anh hỏi.

“Xin anh,” cô lại khẩn khoản, mặt đỏ bừng ẩm ướt.

Trái tim anh đập hối hả vì khao khát khi anh trèo lên cô, sắp xếp tư thế rồi thúc nhịp nhàng vào cửa mình mong manh của cô. Đột nhiên mắt cô bật mở, và cô đưa tay lên giữa họ. Lòng bàn tay đẩy cơ ngực cứng cáp của anh, cơ thể quằn quại gắng sức đón nhận anh. “Ôi, em không thể…” cô run rẩy nói.

“Hãy đón nhận nó vì anh,” anh thì thầm. “Hãy đón nhận đi, Victoria. Để anh vào trong em.” Anh thúc mạnh hơn và cảm thấy cơ thể cô thả lỏng, trở nên trơn ướt và chào đón khi anh vào trong. Rên lên nhẹ nhõm, anh từ từ xuyên vào cô, không dừng lại cho tới khi anh chôn sâu mình vào hơi ấm mọng nước của cơ thể cô. Cô rên rỉ vòng tay quanh anh, ôm anh trong vòng ôm đằm thắm. Cảm giác và cảm xúc cuộn lại trong anh, làm ngập anh trong khoái cảm.

Một phần trí óc trở nên tăm tối và tĩnh lặng, như thể mọi ý nghĩ đều bị dập tắt khi nhận thức thể xác thống trị hoàn toàn. Anh dấn vào với những cú đẩy sâu, để mình áp lên đỉnh phần kín của cô. Cô vụng về đẩy người lên đón anh tiến vào, cố gắng gần sát với anh hơn. Anh làu bàu thỏa mãn, và bàn tay to lớn trượt xuống mông cô, dẫn dắt chuyển động của cô hợp theo anh.

Victoria vòng tay ông lưng anh, trong khi hông đẩy lên với lực đẩy gần như nâng hẳn sức nặng của anh. Dường như toàn bộ sự tồn tai của cô đã cô đọng lại thành cuộc tìm kiếm lạc thú đầy run rẩy này. Cô nhìn lên gương mặt ngăm đen phía trên mình, những đường nét rắn rỏi mướt mồ hôi, và rồi mọi thứ mờ đi khi cô cảm thấy sự co thắt tuyệt vời nơi háng. Grant thở hổn hển tiến mạnh hơn, cắn xuống làn da mỏng manh nơi cổ tiếp giáp vai cô. Cong người, vặn vẹo, Victoria cảm thấy những vòng khoái cảm tràn ra cho tới khi cả cơ thể ngập trong khoái cảm.

Đâu đó giữa cơn hồng thủy, cô cảm thấy Grant cũng tuôn trào, nhịp đều đặn bị phá vỡ với vài đưa đẩy cuối cùng, một tiếng rên mãnh liệt tràn ngập cổ họng anh. Anh nấn ná trong cô một hai phút, rồi nâng sức nặng khỏi cơ thể cô và nghỉ ngơi bên cô. Cô rúc vào cánh tay anh, nóng mệt và thỏa mãn, cảm thấy miệng anh chạm lên thái dương và vành tai mình.

“Em yêu anh,” cô thì thầm, và nghe thấy anh cũng nói điều đó cùng lúc. Cười ngái ngủ, cô để đợt lũ mệt mỏi trào qua mình và rơi vào một giấc ngủ không mộng mị trong khi mùi anh và cảm giác về anh bao quanh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.