Ngoại Tình Với Bố Chồng

Chương 33: Ngoại truyện 1




Ngoại Tình Với Bố Chồng​

Ngoại truyện 1

Ngoại truyện 1

– chậm một bước, lỡ hẹn một đời..

Anh đứng ở đấy, ngắm nhìn cô, tìm trên khuôn mặt ấy những ngày hạnh phúc, tìm nụ cười trên môi tắt lịm, tìm cái nhìn trộm của cô mỗi lần làm tài liệu sai, có phải thứ đau lòng nhất không phải là hết yêu nhau nữa, mà chính là còn yêu nhưng lại cách xa mãi mãi, rốt cuộc trên đời này có gì là vĩnh cửu, chẳng có gì, ai rồi cũng phải sinh lão bệnh tử, cũng trải qua trầm luân khổ ải.

Hoa bỉ ngạn ngàn năm không gặp lá

Ta bao giờ mới gặp lại cố nhân.

Một chén canh mạnh bà ta uống cạn

Hồng trần lưu luyến ai đợi ai..

Giọt lệ nam nhân trực trào gợn sóng

Nữ nhi giấc ngủ đã ngàn thu..

Kiệt bất động ở đấy một lúc lâu, bỗng dưng anh đứng phặt dậy, xồng xộc đi về phía phòng bác sĩ. Hình như đỉnh điểm của cùng cực đau đớn chính là không chấp nhận sự thật, khi người ta bất chấp hiện thực để trốn tránh tương lai, khi thương đau đã phủ đầy giấc mộng, tình ái nào vượt khỏi những tang thương.

Tiếng đế giày chạm vào nền gạch, khuôn mặt tà khí của anh thật khiến người đối diện không tránh khỏi rùng mình.

Rầm..

Anh đá tung cánh cửa, mọi người trong phòng giật mình, hoảng hốt quay lại :

-Có chuyện gì vậy?

Thế Kiệt hai đồng tử đã từ lâu chuyển sang màu máu, anh trợn đôi mày lên mà hét, giọng uy quyền nhưng lãnh khốc :

– Ai là người trực tiếp cấp cứu cho vợ tôi?

Một bác sĩ lên tiếng:

– có vấn đề gì sao?

Kiệt gầm gừ :

– Tôi hỏi là ai?

Cả thảy mọi người đều toát mồ hôi hột, nhìn vẻ mặt như sắp giết người của anh ai nấy đều thu mình co rúm lại, họ biết thế lực của Trịnh Gia rất mạnh, cái bệnh viện này, họ góp không hề nhỏ.

Vị bác sĩ kia run rẩy, ấp úng hỏi anh :

– Cậu Kiệt, là tôi, sao vậy?

Kiệt không nói mà nhanh chân lao đến túm cổ áo ông lên, nhấc bổng khỏi mặt đất, hét vào mặt :

– Tại sao ông không cứu cô ấy, tại sao hả?

Bác sĩ kia tám phần run sợ, hai phần giữ bình tĩnh mà trả lời Thế Kiệt :

– Cô ấy mất quá nhiều máu..nên không thể cứu được.. Chuyện ấy.. không ai muốn..

Thế Kiệt bây giờ như con thú rừng nổi loạn, không còn phân định lời nói đúng sai, cái chết của Trinh đã đánh một đòn tâm lý cực mạnh vào trí óc của anh, thời khắc này, anh chỉ muốn giết người.

– Mẹ kiếp các người.. Cả đám ăn hại này ,chết hết đi.

Kiệt vung tay đấm vào mặt bác sĩ đến văng cặp kính, máu từ hai hốc mũi tuôn ra như nước, ai thấy cũng kinh hồn bạt vía nhưng chẳng dám can ngăn, tất nhiên là họ sợ uy lực của anh, sợ mất công việc hiện có, chỉ có thể đứng bên ngoài mà khuyên nhủ :

– Cậu Kiệt, đừng đánh nữa, chết người đấy..

Lời nói bọn họ với Kiệt giờ nhẹ tựa lông hồng, như bồ công anh trước gió, chẳng chút trọng lượng.

– Bác sĩ này, tiến sĩ này.. Chết đi..

Đánh người không đã, Kiệt quay sang đập phá đồ đạc, mọi vật dụng trong phòng thoáng cái đã nát vụn, anh trừng mắt với bọn họ :

_ các người nhìn gì hả? Có tin tôi móc mắt hết không? Biến. . Biến hết..

Bên ngoài có tiếng lộc cộc từ đôi giày cao gót đang tiến đến, khi người phụ nữ ấy bước vào, mọi người đồng thanh chào hỏi :

– Bà Trịnh.

Kiệt theo phản xạ cũng xoay cơ thể đã ướt đẫm mồ hôi sang, chưa kịp nhìn dung nhan liền nhận ngay một bạt tay đến cháy má. Bà Lan mắng :

– Mày điên đủ chưa?

Kiệt từ từ xoay mặt qua nhếch mép :

– Là mẹ làm đúng không?

Bà Lan dĩ nhiên không thừa nhận, trước mặt nhiều người thế này lại càng không, liền lãng tránh câu hỏi đó, lách sang một chiều hướng khác :

– Về thôi..

Kiệt hét lớn :

– Tôi hỏi phải mẹ đã sắp xếp mọi việc không? Mẹ trả lời tôi đi?

– Người chết thì cũng chết rồi mày còn làm loạn gì nữa? Mặt mũi của Trịnh Gia sớm đã bị mày làm cho mất hết, vì một đứa không ra gì mà thân tàn ma dại, Kiệt, mày tỉnh lại đi?

Kiệt cười, nụ cười méo mó:

– Sao lúc nào mẹ cũng đem những suy nghĩ của mẹ áp đặt lên người khác, sao lúc nào mẹ cũng đem môn đăng hộ đối ra làm rào cản các mối quan hệ, mẹ có từng nghĩ, ngày xưa mẹ cũng chẳng bằng ai hay không? Mẹ cũng chỉ là con nuôi của ngoại, cũng xuất thân từ trại mồ côi, sao mẹ lại ích kỷ như vậy, tại sao hả..

Những lời cuối Kiệt không nói mà là hét, hét toáng đến cả căn phòng lồng lộng tiếng nói của anh..

Chát…

Bà Lan vừa khóc vừa đánh Kiệt, cái tát này bà vừa đánh vừa run, cái thằng con mất dạy này, sao lại đem lý lịch của bà ra mà nói giữa chốn đông người, không giữ một chút sĩ diện cho bà nữa.

– Im đi..

Mọi người thấy không khí căng thẳng liền kéo nhau ra ngoài, bên trong chỉ còn bà Lan và Thế Kiệt, lúc này bà mới nói tiếp :

– Tao làm tất cả việc này là vì ai, vì ai hả? Chẳng phải vì cái thằng cứng đầu cứng cổ mày sao? Trên đời này biết bao đứa con gái, sao mày cứ cố chấp mà đâm đầu vào nó.. Hả..?

– Trinh thì sao, Trinh có gì mà mẹ không hài lòng? Tôi cứ nghĩ mẹ sẽ cảm thông, sẽ yêu thương cô ấy, vì mẹ cũng đã trải qua những ngày cơ cực, nhưng không, mẹ lại dùng đồng tiền, dùng những suy nghĩ của mẹ để chia cách chúng tôi. Tại sao, tại sao mẹ tại tàn độc như vậy?

– Mày nói đủ chưa? Mày thông minh bao nhiêu giờ lại trở nên ngu muội, mày thừa biết cái gia sản này sớm muộn cũng chia hai, thằng Hưng nó cũng có phần, có phần đấy, mày biết không?

Kiệt hừ lạnh :

– Lại vì tiền, mẹ suốt ngày chỉ tiền tiền.. Mẹ không chán hay sao?.. Từ đây về sau tốt nhất tôi và mẹ không nên chạm mặt, chuyện mẹ làm hôm nay tôi nhất định không quên..

Kiệt lách người rời đi thẳng, thân người uy nghiêm giờ đơn độc, tại sao người sanh ra anh lại là người gián tiếp hại chết vợ con anh.. Tại sao ông trời lại đẩy đưa những bất hạnh, người anh thương lại mãi mãi xa anh..

Tang lễ hôm đó được Kiệt làm long trọng, anh tự tay thay cho Trinh chiếc áo cưới xa hoa, dùng chiếc cọ mà tô son vẽ phấn, Trinh của anh hôm nay thật đẹp, nhưng lại ngủ say chẳng chịu thức, kệ vậy, mình anh làm chủ cũng được, anh nhẹ nhàng đeo cho cô chiếc nhẫn vào ngón áp út, rồi cũng đeo chiếc còn lại cho mình,anh nói :

– Em xem, cuối cùng em cũng chính thức là vợ tôi rồi.

Anh đan hai bàn tay vào nhau, thề thốt :

– Trịnh Thế Kiệt tôi hôm nay đồng ý cưới Phan Tú Trinh làm vợ, dù sống hay chết, vẫn mãi một lòng..

Mọi người lắc đầu ngao ngán, họ thì thầm Thế Kiệt bị điên, tự dưng đi cưới người đã chết, họ là đang lo cho công ty, với một lãnh đạo thần trí không được bình thường thế này, công ty sẽ ra sao?

Hai ngày trôi qua, khi đưa Trinh về nơi an nghĩ, Kiệt cứ ăn nằm ở đấy, hàng ngày ngồi tựa bên ngôi mộ, thủ thỉ rồi khóc cười, người khác nhìn vào cũng đau lòng không kém, không ngờ trên đời còn có một kẻ si tình như anh.

Có phải :

Tình chỉ đẹp khi tình dang dở

Đời mất vui khi đã vẹn câu thề..

Lời hứa hẹn giờ chỉ còn là kỉ niệm, những ảo mộng ngày xưa bị gió cuốn trôi..

Kẻ nặng tình khóc thương người bạc số

Hỏi tương phùng mãi đến kiếp nào đây?

***

Ngày.. Tháng.. Năm..

Mưa..

Cơn mưa chiều trút hoài không dứt, trên chiếc ghế xoay, Kiệt ngắm nhìn làn mưa..

Phải chi ta như cơn mưa kia, ào ào rồi lại hết, trả lại ánh sáng cầu vồng cho nắng hạ vừa sang.

Nhưng không, nỗi nhớ và tình yêu anh dành cho Trinh bốn năm rồi không hề suy giảm, chỉ mỗi lúc càng cào xé trái tim anh..

Làm sao quên khi đường tình đã sắp cập bến, nhưng cơn sóng thần đập nát chiếc thuyền con..

Bốn năm anh sống trong dày vò và tự trách, phải chi ngày đó anh đừng chủ quan mà để Trinh ở lại một mình thì đâu có chuyện, thì có lẽ mỗi buổi chiều về đến nhà sẽ không còn cô độc nữa, sẽ có tiếng trẻ con bi bô chạy đến đòi anh bế, sẽ có người vợ hiền bên bếp lửa chờ cơm.

Căn phòng Trinh từng ở, vật dụng Trinh từng dùng anh đều giữ lại, hàng ngày cho người lau dọn sạch sẽ, anh muốn mọi thứ như cô ấy còn hiện hữu, chỉ là đi xa một chút chưa về..

– Giám đốc, mưa lớn quá, anh có về không?

Trợ lý hỏi, Kiệt xoay vòng lại :

– Cậu về trước đi, tôi sẽ về sau.

– Giám đốc, ngày mai có cuộc hẹn xem mắt với con gái của bên công ty X..

– Hủy..

Kiệt cắt ngang lời của trợ lí, anh nói tiếp :

– Tôi đã nói tôi có vợ rồi , đừng bao giờ đề cập những chuyện nhảm nhí này nữa.

– Nhưng đây là ý của chủ tịch , với lại cô gái này cũng rất tốt, cô ấy tốt nghiệp loại giỏi Đại học Harvard, hiện tại là giảng viên cho một trường nổi tiếng không kém, mới it tuổi nhưng thật sự rất có tài, giám đốc, anh nên xem xét lại. Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi.

– Tôi đã nói không là không. Muốn đi anh tự mà đi.

Trợ lý :

– Giám đốc, tôi nói có gì không phải xin anh bỏ qua.. Anh nặng tình, tôi biết, nhưng anh không thể sống mãi trong quá khứ được, người chết đã chết, người sống thì phải sống, anh cứ như vậy cô ấy trên trời làm sao mà an nghỉ.. Mong anh suy nghĩ cho kỹ, đời người chỉ có một lần.

Kiệt mệt mỏi xoa đầu, khoát tay :

– Tôi biết rồi. Anh về trước đi.

– Vậy tôi xin phép về trước.

– Ừ..

***

– Cherry, đứng lại, chờ mẹ!

Cô bé tầm chừng bốn năm tuổi chạy nhảy khắp công viên, người mẹ trẻ vờn theo đuối cả sức mới bắt được :

– Cherry, không chạy nữa, về thôi, ngoại đang đợi..

Con bé với đôi mắt to tròn giống Trinh đến từng cái chớp mắt, nó lúc lắc cái đầu, hai bím tóc xinh xinh đung đưa trước mặt, nó chu khuôn môi chúm chím hồng xinh ra :

– Không chịu.. Con muốn chơi nữa!

Trinh véo yêu hai chiếc má phính của nó, dịu dàng nói :

_ Không được, đã đến giờ cơm, mẹ phải về nấu cơm cho ngoại nữa.

Con bé :

– Sao bà ngoại không tự nấu cơm, mà mẹ phải nấu?

– Đó là trách nhiệm của mẹ, sau này Cherry lớn Cherry sẽ hiểu, giờ nắm tay mẹ về nào..

Con bé kì kèo :

– Thế ngày mai mẹ cho con đến nữa nhá.

– Được rồi, nếu con ngoan mẹ thường xuyên đưa Cherry đến, chịu không?

– Dạ chịu, nhưng con muốn đi cùng chú Hưng nữa, con thích chú ấy.

Trinh xoa đầu nó, nhẹ nhàng giải thích :

– Chú Hưng rất bận, khi nào rảnh mới đến chơi được.

– Chú bận gì ạ?

– Chú bận đi làm, kiếm tiền để mua quà cho Cherry. Thôi về nào bà cụ non.

Trinh dắt tay con bé đi bộ, từ đây đến nhà chỉ vài trăm mét, cô thường vừa đi vừa nói chuyện với Cherry, con bé này mới hơn bốn tuổi nhưng rất lanh lẹ, hay thắc mắc, chuyện gì cũng hỏi đến khi nó hiểu mới thôi , tất nhiên nó thắc mắc ba nó đâu, vì sao nó chỉ mà không có ba như các bạn ở trường mẫu giáo, nó hỏi nhiều lắm, Trinh bảo ba nó đang đi làm xa, khi xong việc sẽ về mua búp bê cho nó, nó mới chịu thôi không hỏi nữa.

ÔNG Đức nằm trên chiếc giường gỗ , bà Bích thì đứng trước cửa trông ngóng bóng mẹ con Trinh, giờ này mà chưa thấy tăm hơi, thiệt là bực mình.

Loáng thoáng thấy bóng Trinh, nghe cái giọng líu lo của con Che ri gì đấy bà liền quát lên :

– Làm gì đến giờ mới về, tao đói sắp chết rồi đây này.

Trinh :

– Con đưa Cherry đi công viên một lúc, giờ con vào nấu ngay đây.. Cherry, thưa bà ngoại mới về đi con.

Con bé ngoan ngoãn vòng tay lại cúi đầu :

– Cherry chào bà ạ.

Bà Bích xí rõ dài :

– Thôi khỏi.. Vào mà cơm nước cho tao nhờ, mai mốt làm ơn đến giờ thì về, đừng có đi rong ruổi tào lao nữa, bực dễ sợ. Chuyện nhà chưa xong, ở đấy mà công viên công viết..

Cherry nhanh nhảu đáp lại bà :

– ơ.. Mẹ đưa Cherry đi chơi mà .

Bà Bích nguýt môi :

– Che ri, che ri. Mày là trái sơ ri thì có, rõ là..

Trinh :

– Kìa mẹ, sao mẹ lại nói với con bé như vậy?

Bà Bích :

– Tao nói sai à, nếu nó là Cherry cao cấp thì đã không ở nơi khỉ ho cò gáy này, không phải sống một cuộc đời khổ cực, nó chỉ là một trái sơ ri mọc ven đường bị người ta ruồng rẫy, ruồng rẫy đó mày biết không?

Bà Bích nói như hét vào mặt con bé, nó sợ sệt ôm chân Trinh, nép gọn.

Trinh :

– Mẹ..

– Tao sao.. Nói đúng quá còn gì, lúc đầu tưởng ngon lành lắm, ai dè đến cuối cùng lại trốn chui trốn nhủi, phải lúc đầu mày nghe tao giấu quỹ đen quỹ đỏ thì đâu có bước đường ngày hôm nay, tại mày, tại mày liên luỵ đến tao, bao giờ mày mới hết ám tao hả đồ sao chổi?

Trinh quệt nước mắt :

– Mẹ, mẹ đừng nói nữa được không?

– Tao phải nói, nói cho mày nhớ mày đã ngu như thế nào..

– Có chuyện gì sao ầm ĩ vậy? Trinh? Sao lại khóc?

Cherry nhanh nhẩu chỉ tay hướng về Bà Bích :

– Bà mắng mẹ Trinh đấy?

Cái con bé này, giống ai mà lanh lợi thế không biết?

Bà Bích biểu cảm lập tức thay đổi một trăm tám mươi độ, cười toe toét :

– Cậu Hưng mới đến à, vào chơi đi, không có gì đâu, đừng nghe con sơ ri nó nói linh tinh. (chỉ Cherry) mày đấy, mới tí tuổi đầu đã mách lẻo rồi, coi chừng tao đấy.

Trinh :

– Anh vào đi, tôi xuống nấu cơm.

Thế Hưng :

– Có phần tôi không?

Trinh cười hiền :

– Có sao ăn vậy, anh không chê là được.

Hưng gật đầu, khom người xuống bế Cherry :

– Cherry đi học có vui không? Xem chú mua gì cho con này?..

Cherry nhảy cẫng lên sung sướng ::

– Á.. Búp bê.. Búp bê..

– có thích không?

Cherry gật đầu lia lịa :

– Thích, Cherry thích..

Bà Bích :

– Ôi, cậu Hưng đến lần nào cũng mua đồ chơi, giờ cả tủ kia kìa, nó chơi gì hết.. Hay cứ cho nó tiền, nó muốn mua gì thì mua, khỏi phiền cậu chọn lựa.

Thật là chưa thấy ai như bà Bích, muốn tiền đến trắng trợn, nói thế kia thì Hưng thừa hiểu hàm ý của bà ta rồi, nhưng anh cũng đâu có ngu mà không nhìn ra bộ mặt của bà, nên đáp lại :

– Mỗi lần tôi đều mua một thứ khác, đâu cái nào giống cái nào mà sợ con bé chán, đúng không Cherry?

Cherry mê con búp bê này lắm, đợt trước bạn Na cùng lớp đem đến lớp một con to như này để chơi mà không cho nó chơi cùng, vì bạn ấy chê Cherry chẳng có nhiều đồ đẹp như bạn ấy, chẳng có ba mẹ đưa đi trước về, Cherry đã nói là khi nào ba về ba cũng sẽ mua cho Cherry một em như vậy mà bạn Na chẳng tin, còn bảo với mấy khác rằng Cherry nói khoác, các bạn cứ chê Cherry thôi, lần này thì vui rồi, các bạn sẽ ngưỡng mộ Cherry cho coi.. Nghĩ thế nó gật gật cái đầu tròn vo :

– Đúng ạ..

Ăn cơm xong, Cherry thì chơi với ông Đức, Trinh Hưng đi bộ một vòng, anh gợi chuyện trước :

-Em vẫn ổn chứ, có hay đau đầu nữa không?

– Tôi đở nhiều rồi, thi thoảng mới đau một chút uống thuốc vào sẽ bớt ngay. Thế Hưng, cảm ơn anh. Không có anh và dì Cúc chắc giờ mẹ con tôi đã làm hồn ma vất vưởng, chết oan chết ức.

Hai người lặng lẽ đi, bóng trăng trên cao in hình xuống mặt hồ phẳng lặng, gió thổi nhè nhẹ, làm bay những khóm trúc của miền quê yên ắng, xa xa tiếng ếch nhái kêu đặc trưng của miền tây sông nước.

Hưng :

– Em đừng nghĩ vậy, coi như là bù đắp những lỗi lầm mà khi xưa tôi với chị Yến gây ra cho em, đáng ra, tôi là người nói lời xin lỗi, và cảm ơn vì em không chấp nhặt những bồng bột một thời tuổi trẻ.

– Giờ anh kể lại cho tôi nghe mọi chuyện được không?

Hưng trầm ngâm nhớ lại:

– sau khi em không đồng ý đi cùng tôi, tôi buồn quá nên bay về Anh Quốc, sau đó chị Yến có gọi, chị ấy nói nhiều lắm, đại khái là muốn quay về với anh Kiệt, tôi thì không thích cũng chẳng ghét chị ấy, vì dù sao chị ấy cũng là mẹ Thế Hải mà. Chị ấy sắp xếp gửi đoạn clip đó nhã Thục, rồi mua chuộc một tên giang hồ để ghi âm lại cuộc nói chuyện lại, hòng đổ tội lên người Thục, cố tình mượn tay anh Kiệt đuổi cô ta đi.. Mà thực ra em chẳng bị ném xuống biển gì cả, chỉ là màn kịch được dựng sẵn, và cả ông bà già ấy cũng là người của chị Yến để qua mặt em thôi.. Chị ấy cũng chuẩn bị sẵn giấy tờ, khi tôi đến đón em, bà lão đã đưa tôi toàn bộ chứng minh thư cũng như hộ chiếu, tôi mới dễ dàng đưa em sang Anh một cách nhanh chóng như vậy, em biết không, tôi đã có lần định cho em uống thuốc để sẩy thai, nhưng khi cầm viên thuốc lên, tôi lại nhớ những gì mẹ tôi nói, năm đó mẹ anh Kiệt cũng năm lần bảy lượt hại mẹ tôi đến chết đi sống lại nhưng bà vẫn kiên quyết bảo vệ tôi, tự tôi thấy bản thân mình còn muốn sống, cớ sao lại cướp đi sinh mạng người khác, quả là một tội ác.. Cũng may là tôi đã không làm điều đó, nếu không đâu có một Cherry đáng yêu như bây giờ.

Trinh không trách Hưng đâu, tình yêu mà, ai cũng ích kỷ như nhau. Chỉ là bỗng dưng, Trinh nhớ một người nào đó.

Bóng anh và bóng Trinh đổ dài dưới con đường đất, đâu đó tiếng xào xạc của cây lá bị gió táp vào, Trinh thở dài.. Khẽ hỏi :

– Anh ấy vẫn tốt chứ?

– Vẫn bình thường, nhưng ít nói, nếu không vì công việc thì không gặp gỡ ai hết, ba tôi nhiều lần mai mốt nhưng anh ta đều từ chối, không biết đến bao giờ anh ta mới thoát khỏi bóng hình của em mà bắt đầu cuộc sống mới. Hazzz.. Thế Kiệt thật sự quá si tình. ..

Nay không có truyện nàng dâu, em up ngoại truyện cho cả nhà đọc nhé, nếu thấy hay hãy like và share cho em..

Cảm ơn mọi người.

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.