"Anh thật sự không để ý sao? Dù cho em đã cho người bắt cóc Vũ Tình?"
Cố Hỉ Tâm nhìn Tấn Phong bảng một ánh mắt dấy lên đầy sự kinh ngạc.
Anh không phải vẫn đang cho người theo dõi Vũ Tình sao? Cho nên không phải là anh đang quan tâm tới Vũ Tình à? Cố Hỉ Tâm không ngờ đối với chuyện cô ta bắt cóc Vũ Tình, Tấn Phong lại có thể hờ hững tỏ ra như không có chuyện gì như thế.
"Tại sao phải để ý?"
Tấn Phong cong môi cười rồi đưa bàn tay to ra vén mái tóc dài của Cố Hỉ Tâm ra sau tai cô ta rồi nói: "Người con gái mà anh yêu nhất hiện tại chính là em.
Cho nên em muốn làm gì, chỉ cần em thích anh đều sẽ ủng hộ.
Người khác như thế nào thì liên quan gì đến anh chứ? Hỉ Tâm vân an toàn ở bên cạnh anh là được rồi"
Thanh âm của Tấn Phong ôn nhu như nước cất lên, khiến cho trong mắt Cố Hỉ Tâm liền trở nên ẩm ướt mà nhào vào ôm lấy anh.
"Tấn Phong, anh thật tốt.
Em cứ tưởng là anh không yêu em, còn cho là anh yêu thích Vũ Tình."
Tấn Phong nghe cô ta nói thế, ánh mắt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Nhưng rất nhanh ánh mắt ấy đã được thu hồi lại, dịu dàng ôm lấy Cố Hỉ Tâm rồi vuốt ve mái tóc đen mềm của cô ta mà nói: "Sao có thể chứ? Em nghĩ linh tinh cái gì vậy, ngốc quá"
"Vậy lễ đính hôn của chúng ta vẫn sẽ diễn ra như dự định chứ? Anh sẽ không hủy bỏ việc tổ chức hôn lễ với em đâu đúng không?"
"Điều đó là tất nhiên rồi, sẽ chẳng có gì thay đổi cả"
Tấn Phong khẳng định chắc nịch với Cố Hỉ Tâm, điều này khiến cho cô ta cảm thấy an tâm hơn phần nào.
Bàn tay anh đang ôm lấy tấm lưng gầy của Cố Hỉ Tâm vô thức siết chặt, ánh mắt lộ ria tia hung ác.
"Cố Hỉ Tâm, tôi thật sự không ngờ con người cô lại điên rồ như vậy"
Mặc dù cảm thấy việc làm của cô ta võ cùng phản cảm, nhưng Tấn Phong cũng không thể làm gì ngoài mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
Anh tự nhắc nhở bản thân phải lấy đại cuộc làm trọng, không thế chỉ vì một Vũ Tình nhỏ bé vô năng mà hủy đi mối quan hệ đang tốt đẹp của mình và Cố Gia được.
Nhưng bây giờ thì Cố Hỉ Tâm đã toàn tâm toàn ý tin rồi.
Bản thân cô yêu Tấn Phong, và có lẽ Tấn Phong cũng yêu cô nhiều như vậy.
"Tối nay em ngủ cùng với anh có được không?"
Ăn xong bữa tối, Cố Hỉ Tâm nũng nịu ôm lấy tay anh mà đi lên lâu.
Nhưng lần này Tấn Phong lại không đáp ứng yêu cầu của cô ta, anh đưa ra một lý do nghe vô cùng hợp lý: "Tối nay anh còn có rất nhiều việc cần giải quyết ở thư phòng, không thể nào ngủ bên cạnh em được.
Đợi sau khi lễ đính hôn của chúng ta diễn ra xong, mỗi tối anh đều sẽ ngủ cạnh em, có được không?"
"Là anh hứa đấy nhé?"
Cố Hỉ Tâm đưa ngón tay út ra trước mặt anh, Tấn Phong cũng hiểu ý cô ta mà ngoắc tay với Cố Hỉ Tâm rồi nói: "Được, anh hứa với em"
"Vậy em về phòng ngủ trước.
Anh cũng ngủ sớm đi nhé, thức khuya nhiều không tốt đâu"
"Được, anh nhớ rồi"
Tấn Phong nói rồi đi vào thư phòng, sau đó khóa trái cửa.
Ngay sau khi cửa được khóa, anh liền đem tức giận từ hồi chiều tới giờ phải kìm nén mà bộc phát ra bên ngoài, đem tài liệu trên bàn hất thẳng xuống dưới đất.
Đúng lúc anh đang bực tức thì có người gọi điện tới.
Người gọi tới là Cao Tấn, Tấn Phong nghe anh ta giờ mới báo chuyện Vũ Tình bị bắt cóc thì gằn giọng mà nói: "Tốc độ làm việc của cậu cao quá nhỉ.