"Thiếu gia, vậy tôi đem đồ ăn xuống dưới nhà nhé.Lát nữa cậu thấy đói thì đồ ăn tôi để ngay trên kệ bếp đó."
thím Trần đứng ở bên ngoài của đáp lại lời anh rồi cũng mau chóng đi xuống dưới, bà biết tâm trạng anh không tốt, vì mỗi kHỉ Tâm trạng đang không ổn thì anh luôn có thói quen là khóa trái cửa phòng rồi ở lì trong phòng như vậy.
Đương nhiên bà cũng biết, anh nhất định là đang hút thuốc lá trong phòng đi.
Cái gì là thói quen, thì thật sự khó bỏ mà.thím Trần càng nghĩ càng tự trách.
Lẽ ra bà không nên để Vũ Tình ở nhà một mình, nếu không thì đã không có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cố Kình Quân ngồi ở trong phòng hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, người bạn kia của anh từ hôm qua tới giờ vẫn chưa liên lạc lại.
Cố Kình Quân nóng lòng không chờ thêm được nữa,anh đẩy cửa phòng bước ra ngoài, nhanh chóng lấy xe lái đến chỗ Hoành Nghị.
Lúc này trong căn nhà kho cũ, ánh mặt trời yếu ớt lẻn vào bên trong, nhưng vẫn không thể nào chiếu sáng không gian tối tăm, ẩm thấp bên trong này được.
Đèn điện vẫn đó suốt đêm, mới sáng ra Vũ Tình theo thói quen tỉnh giấc, bọn bắt cóc kia vẫn còn ngủ say, duy chỉ có Dương Sâm còn đã thức dậy.
Thấy Vũ Tình đang mở mắt nhìn chằm chằm mình, hắn liên tiến tới chỗ cô, ngôi xổm xuống trước mặt cô rồi cất lên âm thanh đầy bất lực: "Tôi xin lỗi."
Anh ta nói rồi đứng lên trong ánh mắt đầy kinh ngạc của cô.
Thật ra ngay từ ngày hôm qua cô đã để ý rồi, tên này chẳng hòa nhập gì với bọn bắt cóc này cả.Nhìn cách hắn hành động phải nói là cực kì gượng ép, khiến cho Vũ Tình không tài nào hiểu được lý do vì sao hắn lại gia nhập vào băng nhóm này.
Trôi qua thêm một lát nữa thì có tiếng động cơ xe vang lên bên ngoài nhà kho.
Tiếp theo đó là có người từ phía cửa chính bước vào, đế giày cao gót va đập mạnh vào nền xi măng nghe quả thật rất chói tai.
Vì người mới bước vào bị bóng lưng cao lớn của Trương Dương che lấp mất nên Vũ Tình thật tình cũng không nhìn ra được đó là ai cả.
Cô ta là khách hàng, tiên cũng đã thanh toán cho chúng ta rồi.
Cậu không phải ngu ngốc đến mức định cứu vớt cô ta đấy chứ, muốn làm phản hay sao?"
"Tôi...
Dương Sâm ấp úng rồi lại thở dài một hơi sau đó dân lùi về phía sau.
Được, anh ta là đồ hèn, anh ta thừa nhận.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cái người đã trả tiền vụ bắt cóc này cho nhóm của anh ta ra tay cũng quá nặng rồi.
Cũng là phụ nữ với nhau, sao lại có thể đánh con gái nhà người ta đến mức người không ra người, ma không ra ma như thế chứ? Cố Hỉ Tâm từ trên người Vũ Tình mà đứng dậy, cô ta chán ghét lau máu của Vũ Tình dính trên tay mình vào khăn tay, sau đó vứt chiếc khăn tay kia xuống đất.
"Đúng thật là quá kinh tởm mà."
Cô ta vừa liếc nhìn Vũ Tình vừa phun ra một bãi nước bọt, giống như xem việc động chạm vào Vũ Tình là một việc gì đó dơ bẩn lắm vậy.
"Bắt đầu đi."
Cố Hỉ Tâm quay người lại nhìn đám người kia.