Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em - Chương 116: Sập bẫy




"Ra tay đánh em rể của mình là một chuyện không hay chút nào đâu, anh biết chứ?"

Tấn Phong nói rồi dùng tay áo lau đi máu đang chảy ra từ mũi mình, cười lên một tiếng nghe thấy rõ.

Cả người Cố Kình Quân lúc này cảm thấy nóng như có lửa thiêu, anh cởi một cúc áo sơ mi ra, hít một hơi sâu rồi lại tiến tới đánh Tấn Phong một cách bất ngờ, khiến cho anh ta vì không phòng bị nên liền ngã nhào xuống dưới đất, lưng đập vào nền gạch men trắng nghe rõ một tiếng "phịch".

Cố Kình Quân cũng tự cảm thấy được đang có chuyện không hay xảy ra với cơ thể mình, mà sự bất ổn này lại bắt đầu từ sau khi anh gặp Tấn Phong, cho nên liền nắm lấy cổ áo anh ta mà gắn giọng: "Mày rốt cuộc đã làm cái gì hả?"

"Làm gì? Ha ha ha"

Tấn Phong cười lớn lên mấy tiếng liền.

Tiếng cười khó hiểu của hắn ta càng làm cho Cố Kình Quân điên tiết, anh xuống tay đánh mấy cái nữa vào gương mặt điển trai của Tấn Phong, khiển cho mũi hắn †a chảy máu đầm đìa.

Đến lúc đã bị đánh cho tơi tả Tấn Phong mới ngừng lại nụ cười trên môi, giọng hản trở nên lạnh hơn mấy phần mà nói: "Ra đây đi"

Vừa dứt lời thì liền có tiếng cửa mở cạch một cái.

Lúc Cố Kình Quân linh cảm sắp có chuyện không hay, anh vừa định quay người lại thì hai cánh tay anh của anh đã bị hai gã to con mặc áo đen chế ngự, lôi Cố Kình Quân đứng thẳng dậy, khiến cho anh tới việc quay mình cũng cảm thấy khó khăn.

"Mày rốt cuộc đang định làm cái gì vậy hả?"

"Làm gì?"

Tấn Phong cười ha hả chống tay xuống sàn mà từ từ đứng dậy, điệu bộ vô cùng thong thả đi đến trước mặt Cố Kình Quân, dùng mấy ngón tay thô ráp của mình nâng cảm anh lên, chóp mũi Tấn Phong chạm vào chóp mũi Cố Kình Quân, hơi thở nóng rực của anh ta phải lên mặt anh: "Anh vợ.

Không có gì phải vội.

Kịch hay còn ở phía sau, ngay bây giờ anh sẽ được trải nghiệm phần đặc sắc nhất của cuộc gặp mặt ngày hôm nay thôi."

Tấn Phong nói rồi vỗ tay một cái.

Lập tức trong phòng liền có một cô gái quyến rũ chỉ mặc một bộ nội y màu đen bước ra đi đến trước mặt Tấn Phong, cung kính chào anh †a một tiếng: "Tấn Tống"

"Cô biết đêm nay mình phải làm gì rồi chứ?"

Anh ta đảo mắt qua nhìn cô gái kia, môi mỏng khẽ nhếch lên một cái tạo thành một nụ cười vô cùng quỷ quyệt.

Nụ cười trên mỏi Tấn Phong dập tắt.

Anh ta thở dài một hơi, ngửa cổ ra phía sau, đem tay lên vuốt tóc ngược ra sau rồi tiến lên phía trước, tàn bạo nắm lấy tay Tịnh Tú, giật mạnh mái tóc dài được nhuộm màu đỏ rượu của cô ta một cái, khiến cho Tịnh Tú phải ngửa về phía sau, da đầu đau như sắp bị lôi đứt lìa ra vậy.

"A! Tấn Tổng."

Cô ta gào lên một tiếng rồi đưa đôi mắt đã rớm lệ quả mình liếc qua nhìn Tấn Phong, chỉ thấy ánh mắt lạnh lẽo như băng của Tấn Phong trừng lớn nhìn cô ta, khiến cho Tịnh Tú cảm thấy lạnh cả sống lưng mà phải nuốt ngược những lời tiếp theo mình định nói ra vào ngược lại bên trong.

"Im mồm.

Đây là cái mà cô gọi là kĩ năng sao? Xem xem, anh ta một chút hứng tình cũng không có.

Đúng là một ả đàn bà vô dụng."

Tấn Phong nói rồi đẩy cô ta ngã nhào xuống đất, nhìn một trong hai tên áo đen rồi ngấc mặt lên một cái.

Tên kia hiểu ý gật đầu, đem tay mình đánh một cái vào gáy Cố Kình Quân.

Ngay sau cú đánh của gã ta, Cố Kình Quân chỉ thấy sau gáy mình truyền đến một cơn đau buốt, cảnh vật trước mắt anh mờ dần, mi mắt dần nhảm lại, ý thức tạm khép lại tại đây.

"Đưa anh ta vào phòng."

Tấn Phong ra lệnh cho hai tên kia khiêng Cố Kình Quân vào trong giường ngủ rồi liếc mắt nhìn Tịnh Tú đang nằm dưới sàn: "Phế vật, đứng lên đi.

Đi vào trong phòng, cởi đồ của cô ra"

"Vâng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.