Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em

Ngoại Lệ Của Anh Chính Là Em - Chương 115: Cố ý khiêu khích Cố Kình Quân




Rất nhanh hai người đã về tới trước cổng biệt thự.

Ban nấy trên đường về Cố Kình Quân đã có hỏi Vũ Tình xem cô có muốn đến bảo tàng không, nhưng Vũ Tình cảm thấy chốc nữa trời sẽ vẫn còn mưa cho nên liền lắc đầu từ chối: "Không cần đâu ạ.

Em cảm thấy hôm nay được ra biển đã là rất vui rồi.

Đài báo hôm nay sẽ mưa lớn, em nghĩ chúng ta nên tranh thủ về nhà sớm"

"Anh sẽ cố gắng sắp xếp công việc.

Lần tới nhất định sẽ dẫn em đến bảo tàng, cũng có thế để cho em tha hồ mà ngắm biển"

"Không cần thể đâu ạ"

Vũ Tình vội vã lắc lắc tay từ chối: "Công việc quan trọng mà, anh cứ dành thời gian làm thật tốt công việc ở công ty đi.

Ở nhà còn có thím Trần, em sẽ không cảm thấy nhàm chán"

Thấy cô đã tỏ rõ ý như vậy, Cố Kình Quân cũng không kì kèo đôi co thêm làm gì nữa.

Cho nên hiện tại hai người mới xuất hiện ở biệt thự của Cố Kình Quân.

thím Trần nóng lòng ở trong nhà chờ tin cô từ sáng, thấy Vũ Tình vừa bước từ ngoài cửa vào đã vội vàng chạy tới hỏi han cô: "Tiểu Tình, thế nào rồi, cháu không sao chứ? Bác sĩ bảo thế nào? Mặt cháu có bị vết thương nào nghiêm trọng không? Có bị tổn thương đến xương không?"

Một loạt câu hỏi mà thím Trần đặt ra cùng một lúc khiến cho cô thật là không phản ứng kịp.

Vũ Tình phải đứng ngẩn tò te ra mất mấy giây rồi mới định thần lại mà trả lời câu hỏi của thím Trần: "Dạ cháu không sao ạ.

Chỉ là té hơi mạnh nên lúc nãy mới thấy đau thôi.

Bây giờ thì đã không có vấn đề gì rồi ạ"

"Thiếu Gia, cậu cũng về rồi sao?"

thím Trần thấy Cố Kình Quân đứng sau lưng cô liền lên tiếng hỏi rồi nói: "Ban nãy có người gọi đến tìm cậu, hình như chuyện gấp"

"Là ai vậy?"

Cố Kình Quân thắc mắc.

Cố Kình Quân nói rồi vẫy tay với Vũ Tình mà đi ra khỏi cửa.

thím Trần nhìn thấy anh như vậy, bà cũng có thể đoán ra được phân nào người vừa mới gọi tới là ai.

"Được rồi, cháu không cần phải quá lo lắng đâu.

Chúng ta đi vào trong thôi, thím chỉ cho cháu nấu món cháo ếch như đã hứa"

Vũ Tình vẫn không yên tâm nhìn ra cửa, cô cảm thấy có một cỗ dự cảm bất lành dâng lên trong lòng mình.

Thế nhưng người đi cũng đã đi rồi, cô cũng không thể đuổi theo anh, nên chỉ đành miễn cưỡng quay người mà theo chân thím Trần đi vào trong bếp.

Bên ngoài trời lại đổ mưa lớn.

Cần gạt tấm kính trước của ô tô hoạt động liên tục nhưng vì mưa quá dày nên cảnh vật trên đường cũng cứ mập mập mờ mờ, phải căng mắt ra thì mới có thể nhìn rõ được.

Cố Kình Quân lái xe đi một quãng đường khá xa, sau đó dừng lại trước cửa hàng kiểu Nhật.

Cố Kình Quân nhanh chóng đậu xe rồi bên ngoài rồi bước vào trong nhà hàng.

Lúc anh vào bên trong đã có Tấn Phong ngôi đợi sẵn.

"Chà, anh đến rồi sao?"

Tấn Phong vừa thấy Cố Kình Quân liên đứng lên rồi vẫy tay ý gọi anh qua chỗ mình.

Cố Kình Quân mặc dù không có tâm tình nào muốn thấy mặt anh ta nhưng bởi vì Tấn Phong nói là chuyện đặc biệt có liên quan đến Vũ Tình cho nên anh cũng không thể nào không quản được.

"Nói đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.