"Lâm Nhiên, tới lượt cậu kìa."
"Chơi trước đi, tôi nghỉ chút đã."
Lâm Nhiên ngồi trước máy chơi game, dừng thao tác trong tay lại, cầm đồ uống lên uống một ngụm, bên tai cậu là tiếng bowling còn có tiếng cười của con gái xen lẫn tiếng nói của con trai.
Sân bowling này làm ăn rất phát đạt, bên trong vô cùng náo nhiệt, đa số mọi người đều thích chơi bowling cũng có một số ít người phụ thuộc vào máy chơi game hay bida để giết thời gian trước.
Lâm Nhiên cắn ống hút ngẩng đầu lên, nhìn thấy Ngụy Văn Văn đang bày ra tư thế tiêu chuẩn, nâng bowling đến ngực sau đó bắt đầu bước đi, dùng sức ném banh, động tác mượt mà.
Bên cạnh Ngụy Văn Văn có mấy người đàn ông làm khán giả, không nhìn thấy Ngải Gia đâu.
Tìm một vòng mới nhìn thấy Ngải Gia đang nói chuyện với một người đàn ông ăn mặc rất bảnh bao, dường như hai người có quen biết, nói chuyện cô cùng vui vẻ.
Lâm Nhiên thu hồi tầm mắt lại uống hai ngụm đồ uống mới rời khỏi máy chơi game đi về phía Ngụy Văn Văn, lúc này Ngải Gia cũng dẫn người đàn ông kia đi sang bên này.
"Giới thiệu chút, đây là Hàn Diên Chương bạn cấp ba của chị." Ngải Gia giới thiệu người đàn ông xa lạ cho bạn thân, "Nhiều năm rồi bọn chị không gặp, không ngờ đêm nay lại gặp được nhau ở đây!"
"Diên Chương, đây là hai đứa bạn thân tớ: Văn Văn, Tiểu Nhiên."
"Chào hai người, năm đó Ngải Gia chính là học bá nổi tiếng trong trường đấy." Hàn Diên Chương nhẹ nhàng vươn một tay, tay áo kéo lên lộ ra một cái đồng hồ xa xỉ trên cổ tay.
Người này gần ba mươi tuổi, dung mạo đoan chính, nho nhã trầm ổn, nụ cười rất có sức hấp dẫn.
"Không có khoa trương vậy, nếu mà nhắc đến học bá thì cậu mới là học bá." Được người ta khen Ngải Gia tươi cười.
"Chào anh Hàn." Ngụy Văn Văn thân thiên vươn tay.
Hàn Diên Chương nhiệt tình bắt tay, anh lần lượt bắt tay với Ngụy Văn Văn và Lâm Nhiên.
Bàn tay anh ta to lớn và ấm áp.
"Hai vị thật sự là tuấn nam mũ nữ đấy, bạn của Ngải Gia luôn rất xuất chúng." Hàn Diên Chương đánh giá Ngụy Văn Văn và Lâm Nhiên đứng cùng nhau, không tiếc lời khen ngợi.
"Hả, tôi á?"
Lâm Nhiên có hơi ngạc nhiên, giống như là nghe được gì đó kì lạ lắm, cậu không ngừng xua tay: "Không phải đâu."
Ngải Gia cười nói: "Có đó, cậu là thiên sinh lệ chất nan tự khí*, may mà cậu còn có cái mặt này."
(*天生丽质难自弃/ Thiên sinh lệ chất nan tự khí: một câu trong "Trường Hận Ca" của Bạch Cư Dị, câu này có nghĩa là một người trời sinh vô cùng xinh đẹp, khó mà có thể tự mình từ bỏ hoặc là cô phụ.
Hiểu đơn giản là người đó đẹp đến mức không thể che giấu nổi vẻ đẹp của mình.)
Ra dáng chị gái lớn Ngải Gia vỗ vỗ vai Lâm Nhiên coi như an ủi, Lâm Nhiên bất mãn: "Em chỉ có bản mặt thôi á?"
Ngụy Văn Văn đua nhau gật đầu, dáng vẻ Lâm Nhiên ủ rũ, Hàn Diên Chương nhìn ra được quan hệ tốt đẹp giữa bọn họ, bật cười.
Sau khi làm quen cảm thấy khá là có ấn tượng với nhau nên cả bốn người tụ lại cùng nhau chơi bowling, kỹ thuật của Ngụy Văn Văn rất tốt, kỹ thuật của Hàn Diên Chương lại càng thành thạo hơn.
Hàn Diên Chương khiến cho Ngụy Văn Văn phải nhìn bằng cặp mắt khác, vốn tưởng đối phương mặc đồ không tiện chơi bowling, có thể cũng chỉ là đi ngang qua sân bowling nên ghé vào xem thử, không ngờ rằng là một vị cao thủ.
"Lúc tôi chán thường hay đến sàn bowling giết thời gian, không có bí quyết gì, quen tay thôi." Nghe thấy lời khen bên cạnh, Hàn Diên Chương hơi mỉm cười.
Tay Lâm Nhiên cầm bowling vô cùng qua loa, bước đi càng hỗn loạn, Ngải Gia ở bên cạnh chỉ đạo động tác cho cậu, Lâm Nhiên không nắm được trọng điểm lại không chịu học đàng hoàng còn oán giận: "Em đến đây chơi thôi mà, không phải đến tham gia thi đấu, tùy tiện là được rồi."
Cậu tùy tiện ném một cái, chỉ làm ngã hai cái trên mười cái.
Cậu vui vui vẻ vẻ lại xách một trái banh lên, xem ra Ngải Gia đã từ bỏ việc sửa đúng cậu, cô đi đến góc nghỉ ngơi phía sau, Hàn Diên Chương và Ngụy Văn Văn đều ở bên đó.
Lâm Nhiên ném trái banh thứ hai đi, quay đầu lại hỏi Ngụy Văn Văn: "Đặng Huy đâu? Khi nào cậu ta đến?"
Đặng Huy là bạn trai của Ngụy Văn Văn, Lâm Nhiên từng gặp mấy lần.
Vốn dĩ Ngụy Văn Văn đang nói chuyện với Hàn Diên Chương, nghe thấy Lâm Nhiên hỏi, trả lời mang theo cảm xúc: "Quan tâm cậu ta làm khỉ gì, chả biết lại đang bận gì nữa."
"Gấp làm gì, giờ mới có mấy giờ đâu mà." Ngải Gia trấn an Ngụy Văn Văn rồi quay sang nói với Hàn Diên Chương: "Diên Chương, chúng ta tìm một chỗ ngồi đi, nhiều năm không gặp vậy rồi, tôi muốn nói chuyện với cậu nhiều chút."
"Vừa lúc tôi cũng muốn trò chuyện với cậu, gần đây có một quán bar, hoàn cảnh không tệ lắm." Hàn Diên Chương đề nghị.
***
"Tới quán bar mà cậu lại gọi hồng trà á?"
Ngải Gia cảm thấy không thể tin nổi mà nhìn Lâm Nhiên, Hàn Diên Chương đang gọi món với phục vụ, Ngụy Văn Văn ngồi bên cạnh cô đang cúi đầu xem điện thoại, trả lời tin nhắn của ai đó.
Hàn Diên Chương ngồi xuống, hỏi Lâm Nhiên bên cạnh: "Là uống thuốc nên không uống rượu được à?"
"Không phải, tôi đang kiêng rượu." Lâm Nhiên lắc đầu.
"Tuổi trẻ mà uống mấy ly không đáng ngại." Hàn Diên Chương tựa lưng vào sofa, là dáng ngồi thoải mái.
Ngụy Văn Văn buông điện thoại, giải thích với Hàn Diên Chương: "Dạ dày nó không tốt lần trước uống nhiều quá nên đau dạ dày."
"Là hôm anh Kiêu kết hôn ấy hả?" Nghe Ngụy Văn Văn nói thế, Ngải Gia nhíu mày, cô nói: "Đêm đó nhiều người uống say lắm, chị cũng say, sáng hôm sau đi làm suýt nữa là trễ mất."
Hàn Diên Chương không hiểu chuyện họ đang nói lắm, dáng vẻ của anh vẫn là dáng vẻ lắng nghe, hiển nhiên là vì xuất phát từ phép lịch sự, Ngụy Văn Văn giải thích với anh, Ngụy Kiêu là anh cô nàng, khoảng thời gian trước vừa kết hôn.
Lâm Nhiên nói: "Chị là quản lý cấp cao trong công ty lâu lâu đi trễ một lần có sao đâu."
Ngải Gia không đồng tình, biểu cảm nghiêm túc: "Nếu đến đi làm cũng đi trễ thì sẽ không đáp ứng được yêu cầu công việc của mình được, chị không dám thản nhiên như cậu đâu."
Tay nâng hai má, Lâm Nhiên bĩu môi lẩm bẩm: "Em cảm thấy vậy cũng tốt mà, bán mạng cho tư bản thì liều mạng thế làm gì?"
"Tiểu Nhiên đang làm công việc gì thế?" Hàn Diên Chương thân là tư bản đột nhiên chen vào hỏi, lời nói của Lâm Nhiên khiến anh ta chú ý.
Ngụy Văn Văn nói: "Lâm Nhiên ấy à, tạm thời thất nghiệp, bỏ việc."
"Đó là công ty bóc lột, 996* thì thôi đi, thế mà tăng ca còn không có tiền tăng ca nữa chứ!"
(*Chế độ giờ làm 996 là một lịch trình làm việc được thực hiện bởi một số công ty ở Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Tên gọi bắt nguồn từ yêu cầu của nó rằng nhân viên làm việc từ 9:00 sáng đến 9:00 tối, 6 ngày mỗi tuần, tức là 72 tiếng một tuần.
Những người chỉ trích cho rằng hệ giờ làm 996 là một sự vi phạm trắng trợn luật pháp Trung Quốc, nó đã được gọi là "chế độ nô lệ hiện đại.")
Lâm Nhiên trợn mắt, lên án.
Hàn Diên Chương cười: "Như thế đúng là quá đáng thật."
Giọng Ngụy Văn Văn bình tĩnh: "Mày cũng có quan tâm chút tiền ấy đâu!"
Lâm Nhiên nằm bò trên bàn, gối mặt lên cánh tay, oán giận: "Tao ghét đi làm!"
Ngải Gia nhún vai, Hàn Diên Chương cười: "Đúng thế thật, không có bao nhiêu người thích đi làm cả."
Chỉ là người bình thường sẽ không trực tiếp hét lên trước mặt mọi người như thế, sẽ có vẻ như mình không chín chắn.
Ngụy Văn Văn đột nhiên đứng lên, khi cô nàng rời khỏi chỗ ngồi thì nghe thấy Hàn Diên Chương hỏi chuyên ngành đại học của Lâm Nhiên.
Thấy Ngụy Văn Văn đứng dậy Ngải Gia vội hỏi: "Đặng Huy tới hả?"
"Chưa đâu, cậu ta vừa ra khỏi phòng thí nghiệm." Ngụy Văn Văn thở dài, biết Ngải Gia tưởng mình ra ngoài đón người, cô nàng cầm túi nhỏ của mình lên nói: "Em đi vệ sinh."
Chờ Ngụy Văn Văn đi rồi Ngải Gia mới giải thích với Hàn Diên Chương: "Là bạn trai Văn Văn vốn dĩ hôm nay hẹn gặp ở sàn bowling nhưng cậu ta bận quá vẫn chưa đến."
Hàn Diên Chương nghe thấy mấy chữ "phòng thí nghiệm" vì thế hỏi: "Cậu ấy làm nghề gì?"
"Vẫn còn là học sinh, chính là cái kiểu học sinh xuất sắc vừa cao vừa đẹp á." Nhớ đến bộ dáng đeo kính, cao gầy, lịch sự nhã nhặn của Đặng Huy Ngải Gia nói: "Có vài phần giống như dáng vẻ năm đó của cậu."
"Là khí chất mọt sách ấy hả?" Hàn Diên Chương cười, lộ ra một mặt hài hước.
Ngải Gia và Hàn Diên Chương bắt đầu nói đến chuyện hồi cấp ba của họ, nói chuyện thật sự rất nhập tâm, Lâm Nhiên cúi đầu xem tin nhắn trong điện thoại, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, cậu nhấn mở avatar của một người, nhập vào khung chat một hàng chữ: "Anh còn đang đón khách không? Mấy giờ anh xong việc thế?"
Vốn dĩ Hàn Diên Chương đang nói chuyện với Ngải Gia, nói về tình hình gần đây của mấy người bạn xong thì nghỉ một chốc, anh ta nhìn về phía Lâm Nhiên đang cúi đầu uống hồng trà mà thất thần, như là nhớ đến gì đó anh hỏi: "Tiểu Nhiên định làm công việc như nào?"
Đột nhiên bị hỏi đến chuyện sau này, Lâm Nhiên lộ ra nụ cười xấu hổ: "Tôi vẫn chưa nghĩ kỹ, tôi không giống chị Ngải Gia, không có kế hoạch gì cả."
Lâm Nhiên cảm thấy mình so với Ngải Gia, Ngụy Văn Văn và bạn trai, rồi còn cả người đàn ông ngồi trước mặt này nữa thì thật sự quá là không có tiền đồ, tuy là cậu luôn không có theo đuổi thứ gì nhưng Hàn Diên Chương luôn mang đến cho cậu cảm giác áp bức từ người thành công.
"Diên Chương, cậu cũng đừng nghĩ cậu ấy thảm quá, cho dù cậu ấy có thất nghiệp thì cũng không thiếu tiền tiêu." Ngải Gia rót vào ly rượu không của mình một ly rượu, cô chỉ Lâm Nhiên, chắc chắn nói: "Cậu ấy ấy à, đoán chừng là lúc đầu thai toàn bộ năng lực đều chọn may mắn hết."
Trước đây Lâm Nhiên đã nghe qua mấy lời như vậy rồi, cậu liếc nhìn Ngải Gia một cái, kháng nghị: "Em cũng cố gắng chứ bộ."
Ngải Gia không thèm để ý đến lời oán giận của Lâm Nhiên, nho nhã ngồi lại chỗ của mình, bắt đầu kể về câu chuyện Lâm Nhiên "lập nghiệp."
"Lúc cậu ấy học đại học vì thích chơi game cho nên muốn cùng đồng đội trong game mở studio game nhưng mà không đủ tài chính, cái cậu ấy lấy hết tiền tiêu vặt mà mình tiết kiệm được ra, chắc là 30 vạn gì đó, ném vào hết, không những không bị người ta lừa tiền mà sau này khi studio bị thu mua còn được đền một món tiền nữa chứ."
Uống một ngụm rượu Ngải Gia tiếp tục nói: "Mới năm ngoái nè, cậu ấy tùy tiện tiếp quản một tiệm trà sữa, thuê người làm việc, làm ăn hình như cũng không tồi."
Đây không phải là vận cứt chó* nữa rồi, đây là huyền học.
(*狗屎运/ Vận cứt chó: trong xã hội cũ ở Trung Quốc ở nông thôn có rất ít phân bón hoá học và hầu hết đều dùng phân chuồng.
Nhưng phân thường xuyên không đủ phân nên gây nên hiện tượng đó là buổi sáng sẽ đi nhặt phân chó, lúc đó phân có thể bán lấy tiền, ai nhặt được nhiều phân hơn thì bán được nhiều tiền hơn vì vậy nói một người vận cứt chó có nghĩa là may mắn.)
Lúc bày Ngụy Văn Văn từ WC trở lại, ngồi xuống vị trí van đầu, Ngải Gia chỉ vào mình và Ngụy Văn Văn, nói vô cùng đau thương:
"Tôi với Văn Văn phí công phí sức để làm quản lý tài chính, không kiếm ra tiền thì thôi còn súyt nữa phải bù vào, quả thực không có thiên lý mà."
Ngụy Văn Văn gật đầu như giã tỏi.
"Em không có tùy tiện nhé? Danh tiếng quán trà sữa kia tuy không lớn nhưng mà uống ngon.
Năm ngoái đúng là có lời thật nhưng không phải dạo trước đã đóng cửa rồi à? Còn cái studio game kia nữa, đều là chuyện hồi xửa hồi xưa nào rồi."
Cảm thấy Ngải Gia càng nói càng lố Lâm Nhiên vội giải thích.
Hàn Diên Chương nghe xong Ngải Gia và Lâm Nhiên giải thích, không hề cảm thấy bất ngờ, kiến thức của anh khá rộng: "May mắn đúng là rất quan trọng, có khi nó còn tốt hơn cả nỗ lực và thiên phú của một người."
"Có điều..."
Ánh mắt Hàn Diên Chương dừng trên người Lâm Nhiên, chậm rãi nói: "Tiền kiếm được nhờ may mắn sẽ luôn mất tiêu tán vì hết may, tôi có một người bạn gặp chuyện như thế, nói ra thì có hơi hư cấu, năm đó cậu ấy …"
Lâm Nhiên nghe rất nghiêm túc cũng đồng tình với lời đối phương nói, gật đầu.
"Đặng Huy đến rồi."
Ngụy Văn Văn vô tình ngắt ngang Hàn Diên Chương, cô nàng đứng dậy vội vàng rời đi.
Không bao lâu sau đã thấy gương mặt tươi cười của Ngụy Văn Văn, tay kéo Đặng Huy đi vào.
Gần như là cùng lúc Lâm Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, cậu quen thuộc mà chào hỏi Đặng Huy rồi nói với những người đang ngồi: "Tôi có hẹn với một người bạn, đi trước nha!"
"Hả?"
Ngụy Văn Văn rất ngạc nhiên, Lâm Nhiên rất ít khi rời đi trước trong các buổi tụ hội của cả bọn, đặc biệt là rời đi với lý do có hẹn với bạn khác.
"Tiểu Nhiên?" Ngải Gia cũng kinh ngạc giống vậy.
Lâm Nhiên đi vô cùng cội, nói nhạn: "Xin lỗi nha, lần sau lại gặp."
Rất nhanh đã không thấy người đâu.
"Tôi cũng cần phải đi rồi." Hàn Diên Chương nhìn đồng hồ xác định thời gian, anh đứng lên cười nói với ba người còn lại: "Tôi còn chút việc cáo từ trước mọi người chơi vui nhé."
Hàn Diên Chương ra khỏi quán bar, vừa lúc nhìn thấy Lâm Nhiên vui vẻ chạy đến bên đường, lên một chiếc xe rời đi, đó là một chiếc ô tô rất bình thường, không giống như kiểu xe mà bạn bè của Lâm Nhiên sẽ lái, chắc là một chiếc taxi gọi trên app.
Hàn Diên Chương không biết, người bạn mà Lâm Nhiên hẹn đúng thật là tài xế trên app gọi xe.
- -------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
Lý Triết (kịch bản trong tay run run): Đạo diễn, tại sao chương này tôi không lên sân khấu, tôi không phải là vai chính à?
Đạo diễn: Chương sau đều là cậu hết!.