Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 744




Gã lập tức không vui, “Người đàn ông ngồi cạnh Tri Thu là ai vậy? Hàn Thế Văn, tôi để Thẩm Tri Thu đến đây chúc mừng đã là nể mặt anh lắm rồi. Anh để cô ấy ngồi cạnh một người đàn ông như vậy, nhỡ có kẻ ác ý chụp lại thì sao?”

“Chuyện này… là do tôi thiếu cân nhắc. Hay là lát nữa tôi sẽ cho cô Thẩm ngồi một bàn riêng trong phòng riêng nhé? Nhưng mà bàn đấy có một người giỏi lắm, cực kỳ biết cách kiếm tiền!”

“Ai thế?

“Cậu ta tên là Từ Tiểu Bân. Cậu ta thì chẳng có gì ghê gớm, nhưng lại có mánh khoé buôn bán đầu tư nguyên thạch. Chắc anh Cung biết đến đầu tư nguyên thạch nhỉ, gần đây món này kiếm được khá lắm!!”

Vẻ kỳ lạ hiện trên mặt Cung Ngạo, gã khinh khỉnh chế nhạo, “Thứ đầu tư nguyên thạch lừa đảo ấy mà anh cũng tin?”

Ầm!

Hàn Thế Văn và Diệp Tô lập tức trợn mắt nhìn nhau, nỗi bất an trong lòng lớn dần.

“Đừng nói là hai người cũng bị lừa nhé?”, thấy ánh mắt của họ hơi lạ, Cung Ngạo bèn hỏi bằng giọng nghi ngại.

“Anh Cung à, có, có phải anh gạt chúng tôi không? Đầu tư nguyên thạch vẫn đang tăng giá mà, sao lại là lừa đảo được?”, Diệp Tô khổ sở hỏi lại.

Nếu đầu tư nguyên thạch là một cú lừa, cô ta không dám tưởng tượng tương lai của mình sẽ ra sao nữa.

Tiền trong nhà, tiền của Hàn Thế Văn, và cả sáu triệu mà cô ta lấy của công ty nữa…

Mất hết tất cả đấy!

Sắc mặt của Hàn Thế Văn cũng đã tái xanh.

“Chắc chắn là ngày nào cũng tăng rồi, nếu không thì làm sao có người mua chứ? Hai người mua thật thì thảm rồi. Chắc hai người có một ứng dụng nhỉ, ứng dụng chuyên dùng để mua đầu tư nguyên thạch ấy, hai người bán thử đi”.

Ngay lập tức, Hàn Thế Văn và Diệp Tô cuồng cuồng lấy điện thoại và mở ứng dụng giao dịch đầu tư nguyên thạch ra, thử xem có bán khoản đầu tư nguyên thạch trong tay được không.

Rồi họ chết lặng.

[Thời gian giữa mỗi lần giao dịch không được ít hơn một tháng!]

Chuyện này…

Mồ hôi lạnh chảy dài trên gương mặt hai người họ, chỉ còn một âm thanh vang lên trong lòng, “tiêu rồi”.

Diệp Tô vẫn không từ bỏ, nói với Cung Ngạo, “Anh Cung à, cần đủ một tháng mới bán được, tháng sau là bán được rồi”.

Lúc này, Diệp Tô nào còn tâm trí làm giàu nữa, chỉ muốn nhanh chóng vứt hết khoản đầu tư nguyên thạch trong tay đi mà thôi.

“Tháng sau cô rao bán thì sẽ nhận ra chẳng ai muốn mua cả, cô hiểu không? Đây là một trò lừa đảo. Tháng trước bạn tôi có rủ tôi chơi, tôi nể mặt bạn nên mới thử đầu tư vào một triệu, bây giờ đã tăng lên hơn ba triệu rồi. Nhưng đây cũng chỉ là khoản tiền trong mơ thôi, sẽ không có ai mua”.

“Yên tâm, đầu tư nguyên thạch chắc chắn sẽ bán được, có điều phải chờ thêm vài tháng nữa, khoản đầu tư nguyên thạch trong tay hai người sẽ rơi xuống điểm đóng băng. Đến lúc ấy, phía nhà cái sẽ thu hồi với giá rẻ. Họ làm vậy thì mọi thứ sẽ trở thành một cuộc giao dịch, chứ không còn là lừa đảo nữa”.

Mỗi một câu nói của Cung Ngạo tựa như dao cứa vào ngực của cô dâu chú rế.

Họ đã hiểu cả rồi.

Chắc chắn có kẻ đã trắng trợn vận hành đầu tư nguyên thạch, để nó phát triến rầm rộ nhằm thu hút số lượng lớn người đầu tư.

Đúng là giá tăng rất mạnh, nhưng vấn đề là chẳng ai mua lại cả.

Thậm chí ứng dụng giao dịch rất có thể đã bị người ta động tay động chân vào. Bọn họ cứ việc rao bán, nhưng sẽ không bán ra được, chỉ có thể trơ mắt nhìn khoản đầu tư nguyên thạch của mình từ từ mất giá, đến lúc rơi xuống điểm đóng băng thì nhà cái sẽ thu hồi.

Làm giàu gì chứ?

Đây rõ ràng là một canh bạc không cân sức!

“Nhưng, nhưng Từ Tiểu Bân lấy tiền ra được mà?”, Diệp Tô vẫn còn níu kéo chút hy vọng.

Từ Tiểu Bân không lấy tiền ra thì làm sao mua được A8?

“Theo thông tin của tôi thì không ai lấy được xu nào từ đầu tư nguyên thạch. Hàn Thế Văn à, vợ anh bị hại thảm rồi!”, Cung Ngạo chế giễu.

Đã nói hai năm rõ mười như thế rồi mà còn không tin, vợ của tên Hàn Thế Văn này là đồ ngốc đấy à?

Đương nhiên Diệp Tô không phải kẻ ngốc, chỉ là không muốn tin mà thôi.

Một khi những điều Cung Ngạo nói là sự thật, cô ta sẽ không gượng dậy được nữa.

“Nhanh lên nào, khách khứa đã có mặt cả rồi, đang chờ hai con kính rượu đấy!”

Đúng lúc này, Dương Khai Phú chưa rõ tình hình đã chạy đến thúc giục.

“Kính rượu? Còn kính rượu cái quái gì chứ! Ông đây không cưới nữa!”

Hàn Thế Văn đột nhiên giật bông hoa đỏ cài trên Âu phục ra, ném xuống đất một cách giận dữ rồi giẫm mạnh lên nó.

Những vị khách gần đỏ nhận ra có điều bất thường, bèn đổ dồn ánh mắt về phía họ.

“Thế Văn à, con bị sao vậy hả, lên cơn à? Khách khứa hai nhà đều đến cả rồi, con lại bảo không cưới, con đùa kiểu gì đấy?!”, Dương Khai Phú bực bội chất vấn.

Diệp Tô khóc lóc gào lên, “Bố à, chúng ta bị lừa rồi. Chúng ta bị Từ Tiểu Bân lừa rồi, đầu tư nguyên thạch là trò lừa đảo!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.