Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 722




Lúc này, Diệp Tô chợt lên tiếng: “Thôi đi xe của Từ Tiểu Bân đi, chị muốn ngồi lên chiếc A8 xem cảm giác như thế nào!”

Hàn Thế Văn ngẩn ra: “Em vợ đi… A8 à?”

Thế là hơn anh ta hẳn hai bậc rồi!

“Hay chị lái nhé?”, Từ Tiểu Bân mỉm cười rồi lấy chìa khoá ra.

“Được, đi thôi!”

“Em vợ đúng là… tuổi trẻ tài cao!”, ban đầu Hàn Thế Văn còn nói mấy lời khách sáo, nhưng giờ thì thấy hơi chán nản rồi.

Anh ta thật sự không ngờ em họ của Diệp Tô lại lái một chiếc xe sang đến vậy!

Rõ ràng anh ta nghe nói họ hàng của Diệp Tô không có ai giàu có cơ mà?

Sau khi đến khách sạn thì bốn người cùng đi vào một phòng bao.

Mới uống được mấy chén thì Hàn Thế Văn đã bắt đầu hỏi về công việc của Từ Tiểu Bân, cậu ta do dự một lát rồi lại kể về đầu tư nguyên thạch.

Diệp Tô ngồi một bên cũng phụ hoạ thêm: “Thế Văn, hay anh bảo bố đấu tư một ít xem sao, vừa hay Tiểu Bân lại biết chỗ mua, mình thử xem có phát tài hay không đi?”

Hàn Thế Văn cũng bắt đầu động lòng, song lại thấy có gì đó không đáng tin nên nói: “Ừ, để anh thử”.

“Nhưng anh chị phải nhanh lên đấy, bởi đầu tư nguyên thạch cũng có định lượng, tháng này chỉ có hơn ba mươi triệu thôi, hết rồi thì phải chờ sang tháng sau”.

Để hai người kia nhanh chóng đưa ra quyết định, Từ Tiểu Bân tiếp tục bịa chuyện.

“Anh biết rồi! Mà Tôn Hàn này, anh ít khi được nghe về cậu, Tiểu Bân có mối thế cậu đầu tư bao nhiêu rồi?”

So với Diệp Tô thì Hàn Thế Văn cẩn thận hơn, nếu đầu tư vào nguyên thạch có thể kiếm tiền dễ như vậy, chẳng cớ gì Từ Tiểu Bân không hướng dẫn cho anh mình đầu tư.

Nếu Tôn Hàn cũng đầu tư kha khá vào đó thì anh ta sẽ tin tưởng hơn.

“Em á? Em không làm mấy vụ làm ăn bong bóng kiểu này”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.

Tôn Hàn có thể nhìn ra Hàn Thế Văn đang hỏi dò mình, những gì cần nói thì anh đã nói hết với Diệp Tô rồi nên giờ cũng không cần phí lời thêm nữa.

“Thế công việc hiện tại của cậu là gì?”, Hàn Thế Văn lại hỏi tiếp nhưng với vẻ mặt không mấy thiện cảm.

Anh ta từng nghe kể về Tôn Hàn, chỉ là một tên tù phạm tôi hiếp dâm thôi mà giờ ra vẻ như ông chủ lớn.

“Dạo này, công ty của anh em hơi kẹt nên không có tiền đầu tư, mà em cũng chỉ có ít tiền thế thôi nên cũng không giúp anh ấy đầu tư được. Anh rể, chúng ta uống đi!”, sợ Tôn Hàn tiết lộ điều gì đó nên Từ Tiểu Bân vội vã nâng chén chuyển chủ đề câu chuyện.

“Thế à? Ừ, uống thôi!”

Hàn Thế Văn không nghĩ gì nhiều, chỉ tưởng Từ Tiểu Bân đang giữ thể diện cho Tôn Hàn.

Ăn cơm xong, Từ Tiểu Bân mời Diệp Tô và Hàn Thế Văn đi hát karaoke, sau đó mới ai về nhà nấy.

Cậu ta đặt phòng trong một quán nổi tiếng nên đã tốn bảy, tám mươi nghìn, dù sót hết cả ruột, nhưng vẫn cố gượng cười, sau đó còn xua tay làm ra vẻ chút tiền này có đáng gì đâu.

Đành chịu thôi, phải thả con săn sắt để chờ bắt con cá rô chứ!

Không phô bày sự giàu sang của mình ra cho Hàn Thế Văn thấy thì sao người ta tin đầu tư vào nguyên thạch có thể kiếm được tiền đây?

Bộ đồ hàng hiệu mà Từ Tiểu Bân mặc trên người là đi vay nặng lãi để mua, còn chiếc A8 mới tinh này thì cậu ta đi thuê.

Phen này lên tỉnh, Từ Tiểu Bân quyết được ăn cả ngã về không.

Nếu không lấy được mười triệu đã đầu tư về thì Từ Tiểu Bân cứ xác định là chết mất xác, không có đường lùi.

Sau khi về khách sạn rồi đi lên thang máy.

Tôn Hàn không thể nhịn được nữa, đành nói ra điều nghi vấn trong đầu: “Tiểu Bân, đừng nói là em đang làm việc cho chủ của cái trò đầu tư nguyên thạch đấy nhé?”

Từ Tiểu Bân uống không ít rượu nên đã ngà say, song vẫn chưa mất hết lý trí đến mức hỏi gì khai nấy.

Cậu ta cười khà khà rồi đáp: “Anh, anh nói linh tinh gì thế? Sao em lại làm việc cho họ được?”

“Không làm thì tốt, anh chỉ sợ em giúp họ lừa gạt người khác. Chuyện này mà bị quy là lừa đảo thì sẽ phải ngồi tù đấy”.

Tinh!

Cửa thang máy đã mở.

Tôn Hàn đi ra trước rồi nói: “Đi nghỉ sớm đi”.

Rất nhanh, thang máy đã đóng lại.

Còn hai tầng nữa mới đến phòng của Từ Tiểu Bân.

Lúc này, Từ Tiểu Bân đã bị doạ sợ đến mức tỉnh cả rượu, toàn thân lạnh toát.

Cậu ta bị câu nói của Tôn Hàn doạ cho sợ mất mật rồi.

“Chuyện này mà bị quy là lừa đảo thì sẽ phải ngồi tù đấy!”

Từ Tiểu Bân lảo đảo đi về phòng mình, một phút sau bên ngoài đã vang lên tiếng gọi của Dương Dung: “Tiểu Bân, sao giờ mới về? Mở cửa cho mẹ”.

Từ Tiểu Bân ra mở cửa với tâm trạng thấp thỏm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.