Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 714




“Họ Tôn đúng không! Tôi nói cho cậu biết, Tri Thu nhà chúng tôi với cậu như trời với đất vậy, đừng không biết tốt xấu rồi suốt ngày quấn lấy cô ấy nữa”.

“Chị Trương, chị quá đáng rồi đấy! Tôn Hàn là bạn em”, Thẩm Tri Thu lên tiếng.

Trương Tinh Tinh hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Bạn bè cái nỗi gì? Chị thấy em lú lẫn rồi đấy, các công tử con nhà giàu thì không ưng, lại ngồi đây với một tên vớ vẩn! Thẩm Tri Thu, nghe lời chị đi, cuộc sống của em thuộc giới thượng lưu, nên đừng phí thời gian với các hạng người này”.

Thấy Trương Tinh Tinh càng nói càng quá quắt, Thẩm Tri Thu không thể nhịn cơn giận được nữa.

“Chị Trương, giờ chị về công ty đi, ngày mai tôi sẽ nói với chủ tịch thay người đại diện cho mình”.

Thẩm Tri Thu nhịn Trương Tinh Tinh không chỉ một, hai ngày, bây giờ cô ấy chịu hết nổi rồi.

Trương Tinh Tinh ngớ người rồi chỉ vào mình nói: “Cô định thay tôi? Thẩm Tri Thu, đầu óc cô có vấn đề rồi đấy! Cô làm vậy vì một tên vớ vẩn như này sao?”

“Được, cô muốn thay tôi thì tuỳ cô. Ngày mai tự cô đi mà nói chuyện với sếp, nhưng hôm nay cô phải đi tham gia tiệc ra viện của anh họ cậu Lý”.

“Tôi không đi!”

“Được thôi, cậu Lý đã lái xe đến đây rồi, có giỏi thì tự cô đi nói với cậu ấy đi! Đừng trách tôi không nhắc nhở cô bác của cậu ấy là ai nhé, đến chủ tịch gặp cũng phải khúm núm đấy biết không!”, Trương Tinh Tinh như có chỗ dựa nào đó nên hoàn toàn phớt lờ thái độ của Thẩm Tri Thu.

Tôn Hàn hiếu kỳ hỏi: “Bác của cậu Lý gì đó là ai vậy?”

Dẫu sao cũng mất hết thể diện rồi, Trương Tinh Tinh không thèm tỏ vẻ nữa mà khinh Tôn Hàn ra mặt nói: “Nói ra e cậu lại sợ hết hồn đấy! Họ Tôn kia, cậu nên biết điều rồi tránh xa Thẩm Tri Thu ra, không khéo có ngày lại biến mất khỏi đây đấy!”

Tôn Hàn thấy buồn cười, chị ta dám uy hiếp sẽ làm anh biến mất khỏi tỉnh này, thú vị đấy!

Tôn Hàn nói: “Tôi thật sự hiếu kỳ muốn gặp anh Lý đó, để xem anh ta định làm tôi biến mất kiều gì!”

Trương Tinh Tinh thấy lạ, tại sao Tôn Hàn không sợ hãi chút nào nhỉ?

Đúng lúc này, điện thoại của chị ta đổ chuông, chị ta liếc nhìn Thẩm Tri Thu rồi nói: “Cậu Lý gọi này, nếu cô không đi thì tự nói với người ta đi”.

Sau đó, Trương Tinh Tinh đã nghe máy.

Một phút sau, có một người thanh niên ăn vận loè loẹt đi đến.

Trông thấy Thấm Tri Thu, Lý Ngọc Hoan nở nụ cười xán lạn: “Tri Thu, ra em ở đây à?”

“Cậu Lý, hôm nay tôi bận rồi nên không thể đi tham gia tiệc ra việc của

anh họ cậu được, xin lỗi!”, Thẩm Tri Thu tỏ vẻ không vui nói.

Trương Tinh Tinh há hốc miệng, không ngờ Thẩm Tri Thu lại không biết nể nang như vậy, sợ Lý Ngọc Hoan sẽ nổi giận nên chị ta vội chen lời: “Cậu Lý, Tri Thu đùa đấy, hôm nay cô ấy có bận gì đâu, nhất định sẽ đi với cậu mà”.

Sau đó, chị ta lập tức quay lại nhìn Thẩm Tri Thu: “Tri Thu, cậu Lý vất vả tới tìm em, sao em không nể mặt thế hả?”

Nhưng Thấm Tri Thu chỉ lạnh mặt mà không nói gì.

“Hôm nay, Tri Thu mời tôi đi ăn rồi nên không rảnh đi với anh đâu. Anh Lý, ngại quá, ai nhanh chân trước thì được!”, Tôn Hàn chợt nói.

Lý Ngọc Hoan không đế tâm đến Tôn Hàn lắm, nhưng giờ buộc phải quan sát một chút rồi nói: “Đi ăn cùng anh thì để hôm khác đi, hôm nay tôi đã nói với mấy người bạn của anh họ tôi là Tri Thi sẽ đến rồi, nếu không gặp được cô ấy thì tôi biết giấu mặt đi đâu?”

“Này anh bạn, nế mặt chút đi, sau này có việc gì thì cứ đến tìm tôi”.

Nói những lời khách sáo như này, Lý Ngọc Hoan tự thấy mình quá nhân nhượng với người thanh niên này rồi.

Nếu không vì muốn để lại ấn tượng tốt cho Thẩm Tri Thu, có lẽ hắn đã dùng đến vũ lực rồi.

“Cậu Lý, tôi chưa đồng ý sẽ đi dự tiệc với cậu nên thể diện của cậu không liên quan gì đến tôi cả”, Thẩm Tri Thu mất kiên nhẫn nói.

“Đừng có không biết tốt xấu!”

Đột nhiên Lý Ngọc Hoan quay ngoắt thái độ, mặt mày nhăn nhó như chuẩn bị nổi giận.

“Anh trai của anh là Lý Anh à?”, Tôn Hàn chợt hỏi.

“Anh biết anh ấy à?”

Lý Ngọc Hoan tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu ngay, mấy anh em nhà họ Lý bọn họ khá nổi ở tỉnh, nhất là Lý Anh, người được bác cả cọi trọng nhất nên cũng là người nổi tiếng nhất.

Ai tinh mắt một chút thì đều biết anh họ hắn.

Tôn Hàn này biết cũng chẳng có gì là lạ.

Tôn Hàn bỗng cảm thấy rất nực cười, nghĩ đến buổi tiệc mừng ra viện nên anh hỏi thử xem có phải Lý Anh không.

Ai dè đúng thật.

“Anh họ anh bị người ta đập gãy chân mà mới có một tháng đã khoẻ rồi à? Hồi phục nhanh thế!”

Lý Ngọc Hoan chưa nghe ra ý tứ sâu xa, nhưng hắn không thích thái độ này của Tôn Hàn, anh nói như thể anh họ hắn không nên khoẻ lại vậy, hắn lạnh giọng nói: “Anh có biết nếu anh họ tôi mà nghe được câu anh vừa nói thì anh sẽ gặp nạn thế nào không?”

Tôn Hàn chẳng những không sợ sệt, trái lại còn nổi hứng hỏi: “Thế anh có biết là ai đã đập gãy chân của anh họ anh không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.