Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 62




Mặt Ôn Phương Phương co giật. Chu Lão Lục là nhân vật tầm cỡ bậc nào chứ, bố cô ta còn không móc nối được quan hệ thì sao cô ta có thể có số điện thoại?

Nhưng vì giữ thể diện mà cô ta vẫn cười, nói: “Tôi có số của chú Chu, nhưng lúc này thì sợ là chú Chu đang bận, tôi không tiện làm phiền”.

Sảnh Chí Tôn đã đủ làm Tôn Hàn mất một đống tiền rồi, còn sảnh Đế Vương là nơi không thể nào với tới được, thế nên Ôn Phương Phương cũng không dám mơ mộng.

“Bận sao? Tôi lại muốn xem xem Chu Lão Lục bận đến mức nào”.

Tôn Hàn đột nhiên làm một việc khiến Ôn Phương Phương và tất cả mọi người sững sờ.

Anh lấy điện thoại ra gọi điện, thậm chí còn gọi thẳng tên của ông lớn Chu Lão Lục.

Phải biết là những nhân vật tầm cỡ ở Giang Châu đều kính trọng gọi là ông sáu Chu, hoặc gọi là ông chủ Chu.

Người dám gọi thẳng tên chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tôn Hàn dám gọi thế sao?

Nhưng rất nhanh đầu dây bên kia đã nghe máy.

“Chu Lão Lục, tối nay sảnh Đế Vương có ai chưa?”

“Có người rồi sao?”

Tôn Hàn nhíu mày.

Ôn Phương Phương cảm thấy rằng Tôn Hàn đang làm màu, e là đang gọi bừa cho ai đó. Nghĩ cũng phải, Tôn Hàn sao có thể có số điện thoại của ông chủ Chu được.

Cô ta vẫn đang do dự có nên vạch trần không thì Tôn Hàn lại nói với đầu dây bên kia.

“Giờ không có ai rồi sao. Vậy được, ông giữ chỗ cho tôi, tôi có mấy người bạn muốn qua đó chơi”.

“Phải rồi, lát nữa tôi không qua đó, ông phải tiếp đãi bạn tôi tử tế. Ngoài ra có một cô gái tên Ôn Phương Phương chắc chắn là ông quen, lát nữa sẽ gặp”.

Cúp máy xong, Tôn Hàn cười híp mắt nhìn những người đang kinh hãi trong phòng bao.

“Đã đặt được sảnh Đế Vương cho mọi người rồi, hãy chơi thoải mái nhé, chi phí không thành vấn đề”.

“Tôi và Y Y không đi đâu. Mọi người không biết đâu, cái đó của Y Y đến rồi, phải về nghỉ ngơi sớm”.

Liễu Y Y: “….”

Cái đó của cô đến rồi?

Cô chỉ có thể thầm thốt lên một câu, Tôn Hàn, có cái đầu nhà anh ấy!

“Hiểu mà hiểu mà!”

Anh Tôn hãy đưa Y Y về nghi sớm đi.

Anh Tên quan tâm Y Y thật, chúng tôi hâm mộ quá!”

Không khí trong phòng bao chưa bao giờ hài hòa đến vậy.

Ôn Phương Phương chỉ muốn biến mất ngay tức khắc. Tôn Hàn rốt cuộc có thân phận như thế nào mà có thể khiến ông chủ Chu Lão Lục dành chỗ cho anh ta, hơn nữa còn đích thân tiếp đón.

Nhưng cô ta đâu có quen ông chủ Chu, đi không phải sẽ lộ tẩy sao?

….

Hai người rời khỏi khách sạn Thiên Tế, Liễu Y Y lái xe.

“Tôn Hàn, anh nói linh tinh gì với bọn họ vậy? Sao tôi lại…”

Câu sau, Liễu Y Y khó mà thốt ra.

“Bạn trai biết chuyện riêng tư của bạn gái không phải rất bình thường sao? Đây chỉ là cái cớ để đi thôi, coi là thật làm gì”.

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Y Y à, hôm nay anh khiến em nở mày nở mặt rồi đúng không?”

Nét mặt Liễu Y Y có chút cảm động, nhưng cô đã giấu đi rất nhanh, khuôn mặt cô lại trở nên lạnh lùng.

Nghĩ một chút, cô đưa tay lấy đồng hồ kim cương ra.

“Dù thế nào thì hôm nay cũng cảm ơn anh. Nhưng anh hãy cầm lấy cái đồng hồ này đi, tôi không nhận được!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.