Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 574




Ngày hôm sau.

Khách sạn lớn Kim Tôn.

Các khách mời trong giới thượng lưu ăn mặc sặc sỡ liên tục đi vào để chúc mừng sinh nhật Kim Điềm Nhi – cháu gái của Kim Thất Lạc, một cảnh tượng rất náo nhiệt.

Trong đại sảnh trên tầng bảy.

Kim Thất Lạc đã gần bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất phấn chẩn, da dẻ hồng hào.

Ồng ta chắp tay đứng trước cửa dổ, nghĩ con trai mình là Kim Hạo báo cáo.

“Bố, con nghe nói Từ Khang Niên đã mua một miếng ngọc có giá hàng chục triệu ở cửa hàng trang sức Tiên Lộc, chắc Tôn công tử sẽ đến đấy ạ”.

Kim Thất Lạc không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào: “Hôm qua, cậu ta đã đến công ty, nhưng bố với Thẩm Vấn không ra mặt nên chắc cậu ta bực đấy mà”.

“Mà bực thì sao chứ? Tập đoàn cửu Thành đã nằm trong tay ta, ám bộ thì là của Thẩm Vấn, hai thế lực lớn nhất hiện giờ của Thiên cửu Môn đều không nể mặt cậu ta, thì cậu ta cũng chẳng làm gì được đâu”.

“Còn nếu muốn phá tan cục diện này thì ít nhất cậu ta phải được một trong hai người chúng ta ủng hộ, buổi tiệc sinh nhật của Điềm Nhi chính là một cơ hôi của câu ta”.

“Cậu ta không đến mới là lạ”.

Đương nhiên Kim Hạo cũng hiểu được điều này, mắt ông ta loé lên: “Bố, bố có thể tiết lộ cho con biết thái độ của bố với Tôn Hàn không?”

Thái độ?

Kim Thất Lạc liếc nhìn con trai mình rồi cười nói: “Con mong đáp án là gì? Chúng ta nắm giữ tập đoàn cửu Thành rồi học theo Lý Hắc Tử tạo một đế chế riêng, hay tiếp tục làm việc cho Thiên Cửu Môn?”

Đương nhiên phải tự lập rồi!

Làm thuê cho người khác sao thoải mái bằng tự làm chủ được.

Nhưng Kim Hạo không phải kẻ ngốc, ông ta nói: “Nếu không có chuyện Giang Lệ sắp xuống phía Nam, đương nhiên

chúng ta tự lập sẽ là tốt nhất. Nhưng Giang Lệ mà xuống, các nơi khác thì không nói, nhưng chắc chắn ông ta sẽ không bỏ qua cho các thê’ lực ngầm của Thiên Cửu Môn và tập đoàn cửu Thành”.

“Cho nên cũng khó chọn”.

Tập hợp hết thế lực của Thiên cửu Môn chưa chắc đã đối phó được với Giang lệ huống chi hai cha con nhà họ Kim bọn họ.

Giờ mà tách ra riêng chắc chắn sẽ có rất nhiều người phản đối, mà dù không có ai phản đối đi chăng nữa thì họ cũng không dám làm vậy

Bởi thế có khác gì tự giết mình đâu.

“Thế cho nên chung quy chúng ta vẫn phải trả lại tập đoàn thôi”, Kim Thất Lạc thở dài nói, khí thế không còn hiên

ngang như trước nữa.

Chắc chắn Tôn Hàn sẽ lấy lại quyền lực của ông cụ ở tập đoàn cửu Thành về tay mình, còn Kim Thất Lạc thì sợ bị cho ra rìa.

Không còn cửu Thành nữa thì ông cụ còn đứng đầu Tây Nam được nữa không?

Kim Thất Lạc đã sớm dự liệu được kết quả này rồi.

Hôm qua, sở dĩ ông cụ thị uy với Tôn Hàn chỉ là muốn đấu tranh một chút để giành thêm ít quyền lợi cho mình và hai người con trai thôi.

Kim Hạo cũng nghĩ đến tình huống này nên thấy rất chán nản.

Bố ông ta đã quản lý tập đoàn cửu Thành mười năm, có thể nói tập đoàn đạt được thành tựu như ngày hôm nay đều là công lao của bố ông ta.

Giờ cứ thế trả lại thì ai mà chịu cho

nổi?

Nhưng không chịu thì làm gì? Lẽ nào vẫn giữ khư khư lấy ư?

“Bố, Tôn Hàn đến đây chắc cũng có nhiều người ủng hộ, thật ra con có một cách khiến nhà mình không bị đẩy ra ngoài”.

Đột nhiên Kim Hạo nghiêm giọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.