Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 549




Tôn Hàn cũng cười nói: “Tôi cũng mong y như cụ vậy, nhưng mà khổ nỗi không được”.

“Chẳng giấu gì cụ, tôi đến đây là vì chuyện của con rể cụ”.

“Cần tìm Tả Quân mà lại gặp tôi, cậu Tôn đúng là thú vị!”

Tôn Hàn lắc đầu, “Nếu tôi cứ thế đến tìm Tả Vương thì chưa chắc ông ấy sẽ vui vẻ tiếp đãi tôi. Nhưng ông cụ Kim là bố vợ của Tả vương và là người được Tả vương kính trọng. Nếu tôi có thế nhờ ông cụ Kim gọi trước một cú điện thoại, chắc chắn Tả vương sẽ có thái độ khác”.

Tất nhiên, mấy lời này chỉ là nói bừa, nhưng chỉ cần hiệu quả là được rồi.

Nhưng hình như không dễ áp dụng như vậy.

Kim Xuyên đột nhiên mất hứng, rót hết trà trong cốc xuống, rồi đặt lại lên bàn trà, không nói tiếng nào.

Có ý đuổi khách.

Rõ ràng rồi, mấy năm qua Kim Xuyên chưa từng nhúng tay vào chuyện của Tả Quân, lần này cũng không thể ngoại lệ.

Nếu như anah là người của tập đoàn Cửu Thành, ông cụ sẽ nể mặt tiếp đón.

Nhưng nếu đến đây vì Tả Quân, vậy thì ông không muốn bận tâm nữa.

Nheo mắt lại, Tôn Hàn cười nói,

“Ông cụ Kim hà tất phải gấp gáp như vậy, biết đâu Tả vương có hứng thú gặp tôi thì sao?”

Kim Xuyên không dễ bị qua mặt bởi mấy câu này, “Tập đoàn cửu Thành vốn có thể trực tiếp tìm Tả Quân, hà tất phải thông qua tôi?”

Muốn tìm Tả Quân thì cứ tìm Tả Quân, sao lại phải đi đường vòng qua ông cụ chứ. Kim Xuyên cảm thấy ý đồ của Tôn Hàn không đơn giản.

“Chuyện này chắc chắn có nguyên nhân riêng, có lẽ trong lòng Tả vương hiểu rõ!”, Tôn Hàn híp mắt cười đáp.

Khuôn mặt dần cứng đờ lại, Kim Xuyên nói, “Cậu Tôn à, mười năm trước, Tả Quân và Thiên cửu môn các cậu đã đường ai nấy đi, không còn liên quan gì nhau nữa”.

“Tôi biết bây giờ đã có chủ mới kế nhiệm, nhưng đấy cũng là chuyện nội bộ của các cậu, không nhất thiết phải… đến đây làm khó Tả Quân nữa”.

“Tôi chỉ muốn sống yên ổn, Tả Quân cũng vậy. Lần trước uống rượu cùng tôi, nó đã nói chỉ cần có một địa bàn là thành phố Tế Bắc để sống qua ngày là

đủ”.

“Chuyện phân tranh của giang hồ, nó không muốn can dự nữa”.

Nghe ông nói vậy, Tôn Hàn đột nhiên bật cười, có phần mỉa mai, “Tả vương cũng là bậc anh hùng vươn lên từ đám người lỗ mãng, đi được đến ngày hôm nay chẳng dễ dàng gì”.

“Nhưng nếu ông ấy thành công nhờ Thiên Cửu môn, nay lại muốn bỏ Thiên Cửu môn và tự rút lui, hình như không được hay cho lắm?”

Kim Xuyên hỏi, “Vậy cậu Tôn, hoặc Thiên Cửu môn muốn thê’ nào?”

“Muốn thế nào thì tôi phải bàn bạc với Tả vương. Còn việc của ông cụ Kim chỉ là gọi một cú điện thoại mà thôi”, Tôn Hàn ngồi vắt chân phải lên chân trái một cách vô cùng tự nhiên, hai tay xếp

lên nhau, đợi chờ câu trả lời.

Kim Xuyên không gọi điện cho Tả Quân, anh cũng có thể gọi cho Tả Quân thôi, thật ra kết quả cũng sẽ như vậy.

Nhưng nếu cuộc gọi này do Kim Xuyên gọi, ý nghĩa sẽ khác hẳn.

Kim Xuyên nhíu mày hồi lâu mới khẽ gật đầu, bèn lấy điện thoại gọi cho Tả Quân.

“Tả Quân à, có khách đến trang viên của bố, là người của tập đoàn cửu Thành – cậu Tôn, Tôn Hàn. Cậu ấy muốn gặp con”.

Chỉ vài câu thôi, cuộc điện thoại đã kết thúc.

Cất điện thoại vào, Kim Xuyên nói, “Cậu Tôn, Tả Quân đã đồng ý gặp cậu. Một giờ chiều nay, tại câu lạc bộ Tào Hành!”

Nhận được câu trả lời vừa ý, Tôn Hàn lập tức đứng dậy cúi người, “Cảm ơn ông cụ Kim!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.