Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 505




Cô ta để ý thấy trong xe của Tôn Hàn có một người phụ nữ, hơn nữa còn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp.

Một cảm giác ghen tỵ khó hiếu chợt dâng lên trong lòng cô ta.

“Từ Hạ đâ’y”, Tôn Hàn đáp.

“Từ Hạ?”

Lâm Mỹ Quyên sững người một lúc, sau đó đã biết cô gái ấy là ai, ra là người em gái mà Tôn Hàn thương yêu nhất.

Nhưng trước kia, cô ta hoàn toàn không để ý đến những điều này.

Ngoài lúc kết hôn cùng dăm ba lần hiếm hoi gặp Từ Hạ ra, nhiều năm nay, hai người không liên lạc gì với nhau rồi.

“Thì ra là Từ Hạ, em ấy xinh quá!”

“Nói đi, cô đến tìm tôi có việc gì?”, Tôn Hàn không hỏi thăm gì cả, vì điều này là không cần thiết giữa bọn họ.

“Anh sống trong khu nhà giàu bậc nhất ở Giang Châu mà lại giấu vợ mình là em đây, nhưng giờ điều này không còn quan trọng nữa, dẫu sao chúng ta cũng ly hôn rồi đúng không? Anh không định mời em lên nhà ngồi à?”, Lâm Mỹ Quyên tự giễu nói.

Tôn Hàn không giấu cô ta, mà là không cần thiết phải nói.

Đương nhiên, nếu trước khi kết hôn, Lâm Mỹ Quyên biết anh sống ở đây thì có lẽ cô ta còn mặt dày đòi lấy nơi này ý chứ.

Lâm Mỹ Quyên là một người có lòng tham không đáy.

“Tuỳ cô”.

Tôn Hàn không bài xích mà chỉ hờ hững đáp một câu.

Lâm Mỹ Quyên cũng không khách sao, lập tức ngồi vào ghế sau trên xe Tôn Hàn luôn.

Sau khi lái xe vào khu biệt thự, Tôn Hàn tiếp tục lái xe lên đỉnh núi.

Điều khiến tâm trạng của Lâm Mỹ Quyên mất bình tĩnh là khi nhìn gương mặt bình thản đang lái xe của Tôn Hàn, cô ta không biết rốt cuộc anh còn giấu mình những chuyện gì nữa.

Thương Sơn là khu biệt thự hạng sang nhất ở Giang Châu, nhà ớ vị trí càng cao thì giá tiền càng đắt.

Từ giữa núi đổ lên, giá nhà đã đến con số gần năm mươi nghìn một mét vuông.

Nhưng lúc này, Tôn Hàn đã lái xe đi quá nửa Thương Sơn, mà vẫn chưa có vẻ sắp dừng lại.

Lẽ nào anh sống ớ một trong những ngôi nhà trên đỉnh núi đó?

Mỗi căn trên đỉnh núi đều có giá mấy chục triệu, hay thậm chí là vô giá.

Nhưng Lâm Mỹ Quyên không dám nghĩ nữa.

Tôn Hàn không sống ở một trong những ngôi nhà ở vị trí cao, mà là ở căn cao nhất, bất động sản Thịnh Hạ vẫn chưa niêm yết giá cho căn biệt thự độc nhất vô nhị này.

“Anh, em chưa về đâu, em muốn đi dao xung quanh một lúc”.

Sau khi xuống xe, biết Tôn Hàn và Lâm Mỹ Quyên có chuyện cần nói nên Từ Hạ lấy cớ chuồn đi.

Tôn Hàn suy nghĩ rồi đáp: “Cũng được, em đi gần đây thôi, nhớ về sớm”.

“Vâng”.

“Đi thôi”.

Tôn Hàn nhìn Lâm Mỹ Quyên đang có vẻ kinh ngạc rồi dẫn đường, nói.

“À, vâng”, Lâm Mỹ Quyên vẫn đang trong trạng thái sửng sốt chỉ biết đáp lại một câu.

Cô ta nghĩ mình đã đánh giá Tôn Hàn đủ cao rồi, nhưng không ngờ cô ta vẫn chưa hiểu một Tôn Hàn ngồi tù sáu năm lại giàu có và quyền thế đến mức nào.

Giờ, cô ta lại nghĩ nếu trong sáu năm đó, cô ta cố chịu cô đơn, thủ thân như ngọc chứ không nhập nhằng với Đường Minh Phong.

Thì tốt biết bao!

So với Tôn Hàn thì Đường Minh Phong không đáng mặt đàn ông.

Con người thường như vậy, khi ở cạnh nhau lại chẳng thấy được điểm tốt của đối phương.

Nhưng khi so sánh với người khác thì lại thấy có rất nhiều ưu điểm.

Con người Tôn Hàn không phô trương, không lăng nhăng, cư xử với mọi người luôn hoà nhã.

Còn Đường Minh Phong thì khác, sau khi có tiền, anh ta đã hiện nguyên hình là một tên đểu cáng.

Hai người họ bước vào trong phòng khách của biệt thự.

Tôn Hàn mở đèn.

Những ánh đèn sặc sỡ lập tức thắp sáng cả căn phòng sang trọng, mang lại cảm giác như cung điện phương Tây.

Lâm Mỹ Quyên ngạc nhiên tới mức không nói nên lời, nhưng nhiều hơn cả là tiếc nuối, lẽ ra cô ta mới chính là nữ chủ nhân của căn biệt thự hoa lệ này.

“Nói đi, tìm tôi có việc gì?”, Tôn Hàn ngồi xuống sofa, không quan tâm Lâm Mỹ Quyên đang nghĩ gì, anh châm một điếu thuốc rồi hờ hững hỏi.

Mọi tình nghĩa của anh với người phụ nữ này đều giải quyết xong hết bằng khoản nợ của cô ta rồi.

“Tôn Hàn, chúng ta… chúng ta có thế quay về như trước kia được không?”, Lâm Mỹ Quyên nghiêng đầu rồi dè dặt nói.

“Trước kia?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.