Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 504




“Ngoài ra, tôi còn cho anh thêm một trăm triệu, coi như phí mua lại công ty của anh, anh thấy thế nào?”

Đường Minh Phong cũng rất muốn xử lý Tôn Hàn, nhưng hiện giờ anh ta không còn cách nào ngoài nhượng bộ.

Đường Quân Ngạo thua trong tay Tôn Hàn.

Còn ông nội anh ta là bậc tiền bối có máu mặt, lợi hại biết bao.

Nhưng ngoài việc tìm kẻ đâm lén Liễu Y Y và cảnh cáo Tôn Hàn ra thì lần nào cũng phải chịu thiệt.

Đến nước này mà Đường Minh Phong vẫn không hiểu ra Tôn Hàn là kẻ không hề đơn giản thì đúng là đầu anh ta chỉ đế trồng cây.

So với việc tranh giành một mất một còn với Tôn Hàn thì lùi lại một bước không phải tốt hơn sao?

Đợi khi bất động sản Phong Quân thuận lợi lên sàn rồi, anh ta về Ma Đô làm người thừa kế nhà họ Đường, vậy không phải tốt hơn sao?

“Anh nghĩ đây là vấn đề tiền nong à? Quả thực một trăm triệu có thể mua công ty của tôi, nhưng anh cảm thấy tôi đang quan tâm đến vấn đề đó sao?”, Tôn Hàn chế giễu.

“Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?”

“Muốn thế nào ư? Việc bán Đồng Đồng đi anh cũng có phần, tìm người đâm Liễu Y Y là do Đường Triêu Bính làm. Những việc này không thể tha thứ!”

“Anh hỏi tôi muốn thế nào sao? Thế này đi, chỉ cần anh và ông nội anh tới trước mặt tôi quỳ gối, dập đầu nhận tội thì tôi sẽ giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho các người”, Tôn Hàn chớp mắt, dập điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn.

Đường Minh Phong không cần nghĩ ngợi mà đáp ngay: “Không thể nào!”

Bắt anh ta quỳ là không thể, bắt ông nội anh ta quỳ thì lại càng không thế!

Tôn Hàn nghiêm túc gật đầu đáp: “Tôi cũng cho rằng việc này là không thể. Cho nên, chuyện giữa chúng ta kiểu gì cũng phải có hồi kết”.

“Tôi biết khả năng cao là ông nội anh sẽ nhờ đến Lý Hắc Tử. Nhưng nói câu thật lòng, Lý Hắc Tử đến Giang Châu cũng chưa chắc đã giúp được ông cháu anh đâu”.

“Kể ra cũng thật nực cười, Lâm Mỹ Quyên vốn nghĩ anh là người chồng tốt. Nhưng thật không ngờ Đường Minh Phong vừa có tiền có quyền là lập tức coi cô ta như đôi giày rách. Không biết giờ cô ta đang nghĩ gì nhỉ?”

“Thực lòng tôi cũng khá muốn đem chuyện hôm nay kể với Lâm Mỹ Quyên. Có điều nghĩ lại thì tôi và cô ta đã ly hôn rồi, tôi lo chuyện bao đồng như vậy làm gì?”

“Huống hồ, Lâm Mỹ Quyên còn có kiếp nạn ngày mai. Sau ngày mai, có lẽ cô ta cũng không còn tâm sức đâu mà quan tâm đến việc anh ra ngoài chơi trò mèo mả gà đồng với người phụ nữ khác”.

Sau cùng, Tôn Hàn tùy tiện xua xua tay, mắt nhìn về hướng khác nói: “Đi đi, mai gặp”.

Đường Minh Phong nuốt nước bọt, giờ anh ta có thể chắc chắn ngày mai Tôn Hàn sẽ tới.

Anh ta trấn tĩnh lại rồi đáp: “Được, tôi chờ!”

Nói rồi quay lưng đi ra khỏi nhà hàng.

“Cậu Hai, anh, anh ta là ai vậy?”, Lưu Phương Phương đứng ngoài cửa đã nhìn thấy tất cả. Cảm giác như khi đứng trước Tôn Hàn, Đường Minh Phong không dám ho he gì vậy.

Điều đó khiến cô ta vô cùng kinh ngạc.

Rốt cuộc Liễu Y Y đang qua lại với người đàn ông như thế nào?

Mà đến người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô cũng phải nể sợ?

Cút!!

Lúc xế chiều.

Tôn Hàn lái xe đưa Liễu Y Y về nhà, sau khi được Liễu Y Y dỗ dành, Đồng Đồng đã đồng ý đến nhà cô ở.

Dẫu sao cô bé cũng là trẻ nhỏ, chỉ cần dỗ vài câu là nói gì cũng nghe theo hết.

Sau khi đưa Đồng Đồng và Liễu Y Y về đến nhà, Tôn Hàn đưa Từ hạ quay lại biệt thự Thương Sơn.

Chiếc Mercedes s còn chưa đi qua rào chắn ngoài biệt thự, Tôn Hàn đã trông thấy có một người phụ nữ đang đứng chờ ở đó.

Tôn Hàn lập tức tạt xe vào lề đường.

“Sao thế anh?”, Từ Hạ khó hiểu hỏi.

Ngay sau đó, cô ấy đã biết tại sao anh mình lại dừng xe.

Người phụ nữ đang đứng chờ bên ngoài chẳng phải ai xa lạ, mà chính là chị dâu cũ Lâm Mỹ Quyên của cô ấy.

Từ Hạ nhất thời á khẩu, không biết phải nói gì.

Soạt!

Tôn Hàn mở cửa xuống xe, sau đó đi đến trước mặt Lâm Mỹ Quyên với vẻ phức tạp và xa lạ.

“Sao cô biết tôi sống ở đây?”

Trông Lâm Mỹ Quyên không được ổn cho lắm, mặt cô ta tái nhợt, từ đó có thể thấy những ngày tháng qua, cô ta sống cũng không tốt.

Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn với vẻ đã để vụt mất một tình cảm nhiều năm.

Đại khái là sau khi bị Đường Minh Phong chơi cho một vố, cô ta mới thấy được sự tốt đẹp của Tôn Hàn.

“Em đi hỏi thăm là biết ấy mà, cô gái ngồi trong xe không phải Liễu Y Y, anh cũng học trò thay phụ nữ rồi à?”, Lâm Mỹ Quyên có vẻ chua xót nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.