Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 502




Anh ta còn nhớ lúc nãy trong điện thoại Lưu Phương Phương còn nói với anh ta rằng đã đặt được món cá đó. Sao giờ đột nhiên lại không được ăn nữa rồi?

Giá cả của món cá tầm đó không rẻ nhưng Đường Minh Phong bây giờ đâu phải Đường Minh Phong của ngày trước. Chỉ có mỗi con cá, cùng lắm hai ba chục nghìn tệ, anh ta vẫn dư sức trả.

Hơn nữa, chỉ cần dỗ được cho người phụ nữ trước mặt vui thì chỉ vài chục nghìn tệ với anh ta không thành vấn đề.

Ngàn vàng khó mua nụ cười của mỹ nhân mà!

“Cậu Hai, thực ra cũng không phải là do con cá, mà chủ yếu là do cái người không biết điều đó. Anh ta đã đi tranh cá với một cô gái chân yếu tay mềm như em, lại còn vô cùng thô lỗ!”, càng nói,

Lưu Phương Phương càng tỏ vẻ yếu ớt như bị ức hiếp, thậm chí nước mắt cá sấu còn chảy ra đến nơi rồi.

Nhưng Đường Minh Phong trông thấy vậy lại động lòng.

Lưu Phương Phương là nhân viên của tập đoàn Đường Thị.

Trong số những người phụ nữ mà Đường Minh Phong từng gặp, Lưu Phương Phương không phải người xinh đẹp nhất, nhưng lại là người anh ta thấy thú vị nhất.

Để khiến Lưu Phương Phương vui, Đường Minh Phong dạo gần đây tốn không ít công sức.

Thấy chuyện tốt của mình sắp hỏng, Đường Minh Phong đột nhiên nổi giận đùng đùng.

Anh ta giận dữ hỏi: “Cái gì, em không nói tên của anh ra sao?”

“Sao lại không chứ? Nhưng anh biết tên đó nói gì không? Anh ta nói không phải Đường Minh Phong còn được, chứ nếu đã là anh thì anh ta phải tranh con cá đó đến cùng!”

“Cậu Hai, cậu nói xem, đây chính là không coi cậu Hai ra gì cả!”, Lưu Phương Phương đổ thêm dầu vào lửa.

Đây…

Mặt Đường Minh Phong sa sầm lại.

Trước đây anh ta là đứa con bị nhà họ Đường vứt bỏ thì không nói, nhưng giờ anh ta đã trở thành người thừa kế số một của nhà họ Đường.

Thế mà ở Giang Châu này có kẻ dám không nể mặt anh ta sao?

“Hắn ta còn ớ đây không?”, Đường Minh Phong đã tăng xông thực sự.

“Còn, em thấy hai người đó đi vào căn phòng Thưởng Nguyệt!”

Lưu Phương Phương chỉ chờ có câu này, vội vã đáp lời.

Nếu hôm nay Đường Minh Phong không dạy cho Tôn Hàn kia một bài học thì cô ta nuốt không trôi cục tức này.

Đặc biệt Tôn Hàn kia còn là bạn trai của Liễu Y Y, điều đó càng khiến Lưu Phương Phương không phục.

“Được, đi cùng anh dạy dỗ hắn ta một trận! Anh muốn xem xem là thần thánh phương nào mà dám không nể mặt Đường Minh Phong này!”

Đường Minh Phong cũng không nghĩ nhiều mà nghe lời Lưu Phương Phương đi về phía căn phòng Thưởng Nguyệt.

Lưu Phương Phương cũng nhanh chân theo sau.

Kẹt!

Cửa phòng không khóa, Đường Minh Phong đấy cho cửa mở tung rồi bước vào. Đương nhiên là những phép tắc lịch sự như gõ cửa thì anh ta bỏ qua hết.

Tôn Hàn nghe động, liếc mắt nhìn sang thì thấy Đường Minh Phong bước vào.

Đường Minh Phong cũng nhìn thấy Tôn Hàn, mặt anh ta bỗng chốc cứ như nhìn thấy ma vậy.

Lưu Phương Phương bước vào sau chỉ nhìn thấy lưng Đường Minh Phong chứ không nhìn thấy nét mặt anh ta.

Cô ta cậy giờ ‘ô dù’ của mình đã tới nên tự tin hơn hẳn, không hề khách sáo mà quát: “Tôn Hàn, cậu Hai ở đây, anh có giỏi thì nói lại những lời ban nãy xem nào!”

“Nói lại lời nào cơ? Trí nhớ tôi không tốt lắm, cô nhắc lại chút đi”, Tôn Hàn cười nhạt.

“Sao lại dám nói mà không dám nhận? Chẳng phải anh nói nếu cậu Hai muốn ăn con cá đó thì anh càng không nhường sao! Giờ cậu Hai đã ở đây, anh có giỏi thì nhận đi tôi xem”.

“Tôi đã nói với anh, với thân thế của cậu Hai thì chỉ cần nói một câu, bất luận anh là ai cũng không thể tiếp tục tồn tại ở Giang Châu này!”

Nghe xong câu này, Tôn Hàn đột nhiên bật cười hỏi: “Cậu chủ Đường, cậu có bản lĩnh này thật sao?”

Mặt Đường Minh Phong càng lúc càng sa sầm vào, hai vai thì run rẩy.

Có điều Lưu Phương Phương đứng đằng sau nên không nhìn rõ biếu cảm vô cùng khó coi của anh ta.

Cô ta vẫn buông lời châm chọc mà không kiêng dè gì: “Ha ha, Tôn Hàn, anh thực sự nghĩ mình ghê gớm lắm sao? Cậu Hai là người thừa kế của nhà họ Đường ở Ma Đô, còn anh là cái quái gì cơ chứ?”

“Giờ tôi không chí muốn các người nhường lại con cá kia mà các người còn phải xin lỗi tôi, nếu không thì không xong với tôi đâu!”

“Còn dám hỏi cậu Hai có bản lĩnh hay không. Liễu Y Y à, tôi thấy người đàn ông của cô đúng là một kẻ ngông cuông!”

Lưu Phương Phương tay chắp trước ngực, mắt trợn lên trông vô cùng ngạo mạn.

“Im miệng!”

Nhưng đúng lúc này, Đường Minh Phong lại gầm lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.