Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 485




“Có chuyện gì?”

“Ngô Bách Xuyên xảy ra chút chuyện ạ”.

“Cậu ta? Đắc tội ai à?”

Đương nhiên Tôn Hàn biết Ngô Bách Xuyên, đây là người đã giúp anh gài bẫy Lâm Hạo.

“Là Lâm Hạo! Không ngờ Lâm Hạo tìm được một người, mạnh tay tẩn cho Ngô Bách Xuyên một trận! Còn bảo Ngô Bách Xuyên trong vòng hai ngày phải lấy ra một trăm triệu để xin lỗi! Khá là khó nhằn”.

Không ngờ, trong đầu Tôn Hàn vừa nghĩ đến Lâm Hạo thì Từ Khang Niên đã lên tiếng.

Nếu Ngô Bách Xuyên bị xử lý vì chuyện của Lâm Hạo, vậy thì Tôn Hàn không thể ngoảnh mặt làm ngơ.

Anh chỉ cảm thấy hơi lạ. Lâm Hạo đã tìm được ai mà lại khiến Từ Khang Niên cũng cảm thấy khó nhằn, cần phải gọi điện cho anh nhỉ.

“Là ai?”

“Lý Anh, con nhà giàu ở tỉnh lỵ. Lý Anh không ghê gớm gì, nhưng chú của Lý Anh… là Lý Hắc Tử!

Tôn Hàn híp mắt lại ngay lập tức, “Thú vị đấy. Bây giờ ông có biết Lý Anh ở đâu không? Tôi muốn gặp một lát”.

Lý Hắc Tử đấy!

Trong rất nhiều nhân vật ở Tây Nam, đây là một người không hề đơn giản.

Chẳng trách Từ Khang Niên phải gọi cho anh. Cháu của Lý Hắc Tử thực sự không phải là người mà ông ấy dám động vào.

Chu Lão Lục cũng không động đến được.

Người này có biệt danh là Lý Hắc Tử, nhưng thủ đoạn không phải là dạng hắc ám bình thường đâu.

“Ở câu lạc bộ Ngọc Lan nhé cậu?”.

“Được. Ông đưa Ngô Bách Xuyên đến trước câu lạc bộ chờ tôi”, Tôn Hàn đáp ngay.

“Vâng!”

Sau khi anh cúp máy, Từ Hạ đang lau mái tóc ướt sũng bèn tiến lại gần, vẻ khó hiểu, “Anh ơi, tối muộn rồi mà anh còn ra ngoài ạ?”

“Ừ, có chút chuyện cần giải quyết”, Tôn Hàn không nói cụ thể.

“Vâng, vậy anh đi đường cẩn thận ạ”, Từ Hạ quan tâm nói.

“Anh biết rồi”.

Tôn Hàn thay một bộ quần áo bình thường rồi phóng xe ra từ ga-ra.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc Mercedes-Benz S dừng lại ở một con phố lấp lánh ánh đèn.

Thấy Tôn Hàn xuống xe, Từ Khang Niên bèn đưa Ngô Bách Xuyên với cánh tay bó bột và một thanh niên mặt mũi sưng tím tên Trương Hải đến.

“Thưa cậu!”

“Thưa cậu!!”

Trương Hải không biết Tôn Hàn, nhưng thấy Từ Khang Niên và Ngô Bách Xuyên đều gọi vậy nên cũng gọi theo.

Lần này, Lâm Hạo không chỉ uy hiếp đòi tiền từ Ngô Bách Xuyên, mà còn không bỏ qua cho Trương Hải, yêu cầu gã phải lấy mười triệu ra, nếu không sẽ không để yên.

Gã nghe Ngô Bách Xuyên nói, vị đang ở trước mặt gã là người duy nhất có thể ra mặt giúp bọn họ.

“Chuyện gì? Sao Lâm Hạo có thể quen người như Lý Anh?”, Tôn Hàn thắc mắc.

“Tạm thời tôi cũng không rõ ạ. Nếu không phải vì Ngô Bách Xuyên gặp chuyện, tôi cũng không biết cháu của Lý Hắc Tử đã đến Giang Châu”.

Nghe thấy cái tên Lý Hắc Tử, Ngô Bách Xuyên và Trương Hải lập tức rùng mình.

Là Lý Hắc Tử – Diêm vương sống của Tây Nam đấy!

Ai mà không sợ!!

“Công tử, tôi…”, Ngô Bách Xuyên định nói gì đó lại thôi.

Tôn Hàn cau mày rối nhìn cậu ta: “Nói đi!” “Tôi định bảo hay để tôi bỏ một trăm triệu ra đên cho Lâm Hạo, để chuyện này coi như xông, Ngô Bách Xuyên yếu ét nói. Dù cậu ta biết thân phận của Tôn Hàn là công từ của Thiên Cu Môn, nhưng thời kỳ đình cao của Thiên Ciau Môn là mười năm treớc, còn hiện giờ tầm ảnh hường của họ đã kém xa ngày xưa rối. Nhưng lão già nham hiểm Lý Hắc Từ thì khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.