Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 478




Tôn Hàn ngước lên nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên dù mặc một bộ vest đắt tiền nhưng vẫn không che đi được vẻ hèn hạ, gương mặt phệ của ông ta khiến người ta cảm thấy không có ý tốt đẹp gì.

Từ Hạ không quen ai ở Giang Châu cả nên người đàn ông mập mạp này cũng vậy.

Trông thấy người đó, Liễu Y Y bất giác cau mày, có thể thấy cô biết người này, nhưng không muốn gặp.

Cô chỉ giơ tay ra chứ không tươi cười.

Liễu Y Y chào hỏi lại: “Tổng giám đốc Chư, trùng hợp quá!”

“Đúng vậy, không ngờ lại được gặp cô Liễu ở đây, đúng là duyên phận! Để tôi mời bữa này”.

“À, hai vị này là bạn của cô à? Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Chư Vinh – chủ của một công ty vải, ngoài ra tôi còn có hai xưởng nhuộm nữa”.

Chư Vinh không cần mời mà tự ngồi xuống luôn, nhưng ông ta không để ý một điều.

Đó là Tôn Hàn sầm mặt không nói một câu.

Nhưng anh đã nắm được đại khái thông tin về Chư Vinh này rồi.

Ngành nghề của ông ta là cung cấp thiết bị dệt may.

Mà công ty thời trang Sâm Uy sẽ quen biết nhiều nhất với những công ty thế này.

Liễu Y Y liếc nhìn Chư Vinh rồi nói: “Tổng giám đốc Chư, hôm nay tôi đi chơi với bạn nên không muốn bàn chuyện công việc”.

“Nếu không có việc gì thì tôi không ngồi với tổng giám đốc Chư được rồi”.

Một lời đuổi khéo.

Nhưng Chư Vinh lại như không nghe thấy gì, cố ý kéo dài giọng nói rồi sâu xa nói: “Cô Liễu, giờ cô là người phụ trách của Sâm Uy rồi nên hạng mục lớn hợp tác với Phong Hoả cũng do cô quyết định luôn, những người làm về vải vóc như chúng tôi phải sống dựa vào cô đấy”.

“Đúng ra thì công ty của tôi cũng tham gia đấu thầu, cô có thể tiết lộ kết quả cho tôi biết với được không?”

Nhãn hiệu Y Minh Nguyệt.

Đây là kế hoạch hợp tác của Sâm Uy và Phong Hoả sẽ ra mắt vào đầu năm sau.

Các bước chuẩn bị đều đã hoàn tất.

Còn bên cung cấp vật liệu đương nhiên cũng là một đối tác.

Điểm khác biệt là nhãn hiệu này do hai công ty lớn hợp tác nên đương nhiên không thiếu tiền và nhân lực.

Thế nên thương hiệu sẽ chọn đối tác, chứ không phải đối tác được chọn thương hiệu.

Chư Vinh đang muốn trở thành nhà cung ứng cho thương hiệu này, ăn đứt miếng bánh ngon là Y Minh Nguyệt.

“Tôi đã nói hôm nay không bàn công việc, còn công ty chúng tôi chọn bên nào làm nhà cung ứng thì đến ngày công bố sẽ biết thôi, việc gì tổng giám đốc Chư phải gấp gáp thế!”, Liễu Y Y chỉ tiết lộ đôi ba điều.

Nhưng Chư Vinh không nhanh chân thì công ty ông ta hết phần ngay.

Ông ta không cười nữa: “Cô Liễu, cô nói vậy là không được. Biết sớm hay muộn thì vẫn là biết mà, hay cô nói cho tôi biết luôn đi, công ty tôi có được chọn không?”

“Được thì sao mà không được thì sao?”, Liễu Y Y có vẻ bực mình, ngữ điệu cũng không khách sáo nữa.

Nhưng Chư Vinh vẫn mặc kệ rồi nói: “Được thì là chuyện vui, tôi sẽ tặng cô Liễu một món quà”.

“Còn nếu không được thì mong cô nghĩ cách giúp công ty chúng tôi”.

Thái độ này của Chư Vinh thật đúng với câu lưỡi không xương trăm đường lắt léo.

Rõ ràng Chư Vinh đang muốn Liễu Y Y lợi dụng quyền hành để vụ lợi cá nhân, hơn nữa giọng điệu của Chư Vinh còn có vẻ như không cho Liễu Y Y được phép từ chối.

Mặt Liễu Y Y sa sầm như ăn phải một con ruồi.

Dù đã biết trước rằng khi phụ trách hạng mục Y Minh Nguyệt, cô sẽ bị nhiều người làm phiền.

Nhưng không ngờ lại có loại người như Chư Vinh, cứ sấn tới mà không cần biết thể diện là gì.

Liễu Y Y lập tức nổi giận, sau đó nghiêm mặt nhìn Chư Vinh đang cười rồi nói: “Nếu tổng giám đốc Chư muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho ông biết. Công ty của ông không đạt yêu cầu của chúng tôi, vì thế các ông bị loại rồi”.

“Nếu ngay bây giờ, ông có thể cải tiến chất lượng sản phẩm của mình, có lẽ sau này chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác”.

Y Minh Nguyệt là sản phẩm tiêu dùng nội địa nên chắc chắn sản phẩm phải đạt tiêu chuẩn trong nước.

Còn sản phẩm dệt may và thuốc nhuộm của công ty Chư Vinh đều kém xa yêu cầu về chất lượng của Y Minh Nguyệt.

“Cô Liễu, cô nói vậy là không được. Vải vóc của ai chẳng như nhau, sao cô cứ bắt bẻ thế làm gì? Theo tôi thấy chắc tại cô chưa thấy được thành ý của tôi nên tưởng tôi keo kiệt hơn các công ty khác chứ gì?”

“Thế này đi, hai vị này đều là bạn của cô nên tôi nghĩ chắc họ sẽ không đi kể lung tung đâu. Chi cần sự ánYMinh Nguyệt dùng hết vật liệu may bên tôi, tôi sẽ chia hoa hông cho cô”. Chư Vinh giờ năm ngón tay lên. Điều này có nghĩa là nếu công ty của Chư Vinh bán được hai mưci đồng vật liệu may choYMinh Nguyệt thì LiễuYYsẽ được chia hoa hông một đồng. Nếu vậy thì LiễuYYsẽ trở nên giàu có ngay chi sau một năm. Chư Vinh tin chắn rằng số phần trăm hoa hồng này đã khiến bất kỳ ai động lòng, đường nhiên Liễu YY cũng không ngoại lệ.

Nói rồi, Chư Vinh liếm môi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.