Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 474




Cùng lắm thì Thiên Cửu Môn sẽ khuất phục dưới chân của Giang Lệ, chứ không đến mức bị tiêu diệt.

Bất kể sang năm có kết quả thế nào, Đồng Đồng vẫn sẽ được an toàn.

Nhưng một là sau khi đến tỉnh Tây, Tôn Hàn sẽ rất bận.

Hai là như anh đã nói, anh không nên cướp mất quyền để hai mẹ con Liễu Y Y ở gần nhau.

Vì thế, anh đành chọn cách buông tay con gái vào lúc này.

Nếu anh có thể sống qua năm sau, chắc chắn sẽ tổ chức một hôn lễ cho Liễu Y Y.

Ngược lại thì tất cả chấm hết.

Anh sẽ trở thành đống xương tàn dưới đất, không cần phải suy nghĩ gì nữa.

Thật ra, Tôn Hàn cũng đã tự vấn mình.

Với bản lĩnh mà anh đã học được trong trại giam, dù không phải chủ nhân của Thiên Cửu Môn thì anh cũng có thể lo cho hai mẹ con Liễu Y Y một cuộc sống đủ đầy.

Bây giờ, Tôn Hàn thật lòng thấy hối hận khi đã đồng ý với Phó Văn Húc làm chủ nhân mới của Thiên Cửu Môn.

Thân phận công tử này có nghĩa là anh phải từ bỏ rất nhiều thứ.

Liễu Y Y không biết những điều này nên đương nhiên không hiểu được nỗi khổ của Tôn Hàn.

“Em sẽ chăm sóc Đồng Đồng với tư cách là mẹ ruột”.

Liễu Y Y nhấn mạnh vào từ “mẹ ruột” với vẻ trách móc.

Tôn Hàn đang lái xe đã hiểu được ý của Liễu Y Y, cô đã hoàn toàn vứt bỏ được chuyện cũ năm xưa, bây giờ chỉ chờ anh chủ động là sẽ chấp nhận anh.

Song dù biết là vậy, nhưng Tôn Hàn chỉ có thể giả ngây.

Anh sợ Liễu Y Y vừa thử tiếp nhận mối tình thì lại phải đau khổ vì mất đi.

Vì thế, anh không nói gì cả.

Sau đó tiễn Liễu Y Y về nhà.

Lúc mở cửa xuống xe, Liễu Y Y chợp cụp mắt rồi nói: “Nếu khi nào anh bận thì cứ gọi cho em, em sẽ đi đón Đồng Đồng”.

“Với cả, anh đừng lo em bận việc rồi không chăm lo tử tế cho con bé, em sẽ tìm một bảo mẫu. Bao năm qua, con bé chịu thiệt thòi rồi, giờ em sẽ cố bù đắp”.

“Em sẽ không thiếu trách nhiệm như ai đó đâu”.

“Ừ”.

Nghe câu nói trách móc này của Liễu Y Y, Tôn Hàn chỉ đáp lại một câu rồi lái xe đi ngay chứ không giải thích gì.

Liễu Y Y đứng yên tại chỗ mà mắt như sắp bốc cháy.

Cô đã ra ám hiệu rõ ràng như vậy rồi mà tên này vẫn giả ngây giả ngô.

Chẳng lẽ anh muốn cô phải nói thẳng ra là để con có một gia đình hoàn chỉnh, chúng ta hãy lấy nhau đi chắc?

Nhưng Liễu Y Y lại cảm thấy Tôn Hàn đang trốn tránh mình.

Trên đường về nhà, Tôn Hàn châm một điếu thuốc sau đó và hút vừa lái xe.

Đột nhiên, miệng anh nhoẻn cười.

Liễu Y Y không phát hiện ra, nhưng Tôn Hàn lại biết bây giờ Liễu Y Y đã có phong thái của một chủ doanh nghiệp rồi.

Từ lời nói đến hành động đều ung dung tự tại như một bà hoàng.

Ước nguyện của anh đạt được rồi.

Dù sau này không có Tôn Hàn thì cuộc sống của Liễu Y Y cũng sẽ sáng lạng.

Nhưng tại sao ông trời lại bắt anh thích cô gái này?

Để giờ muốn buông cũng không được.

Trong một câu lạc bộ.

Đường Triểu Bính nhắm mắt hường thụ màn xoa bóp của một cô phục vụ, còn Đường Minh Phong thì khoanh tay trước mặt khom người chờ ông mình ra chỉ thị.

Nghe nói Tôn Hàn về rối hà?”

“Vâng thưa ông”.

“Về thì hay rôi, thế thì mới tính toán nợ nân được chưa! Không kẻ nào thiếu nợ nhà họ Đường ta được đâu”.

Đường Triều Bính mở mắt ra, loé lên tia sát ý.

Đường Minh Phong chỉ chờ câu nói này của ông mình, bởi một mình anh ta thì không thể làm gì Tôn Hàn được.

Anh ta thử hỏi dò: “Ông ơi, người mà Tôn Hàn quan tâm chính là Liễu Y Y, hay chúng ta bắt nó…”

Đường Minh Phong nở một nụ cười dâm tà.

Thật lòng mà nói, anh ta mới gặp Liễu Y Y vài lần nhưng lần nào cũng thấy ngứa ngáy hết cả người.

Không cần nghĩ Đường Triều Bính cũng biết cháu trai mình đang nghĩ gì, ông ta tức giận nói: “Tốt xấu gì cháu cũng là cháu thứ hai của nhà họ Đường, mà chỉ biết tới thủ đoạn bẩn thỉu này thôi à? Phụ nữ chính là chướng ngại vật của đàn ông, nếu cháu cứ mê đắm trong sắc dục thì ông sẽ chọn một đứa cháu ở chi phụ khác để bồi dưỡng làm người thừa kế đấy”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.