Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 465




Nào ngờ Từ Tiểu Bân lại nói vậy, đã thế mặt còn không chút lưu luyến.

“Từ Tiểu Bân, anh có thái độ gì thế hả? Anh không muốn lấy tôi nữa đúng không? Anh nói rõ ra đi, tôi nói cho anh biết…”

Lâm Nhã Nhi ngẩn ra một lúc, vì thấy quá tủi hờn nên cô ta không màng gì nữa.

“Nhã Nhi!”

Tạ Phương nhanh trí quát một tiếng, sợ chuyện hôn sự tan thành mây khói.

Ngoài Từ Tiểu Bân ra, còn đối tượng nào có một người anh giàu có thế này nữa.

“Đúng rồi, tại tôi và Nhã Nhi suy nghĩ không thấu đáo, đến quấy rầy đúng bữa cơm gia đình của nhà mình. Thế này đi, hai mẹ con tôi về đây, chuyện hôn sự để hôm khác bàn tiếp cũng được”.

“Nhã Nhi, đi thôi”.

“Mẹ”.

Lâm Nhã Nhi không vui, nhưng vẫn bị Tạ Phương lôi đi.

Sau khi hai mẹ con nhà họ đi về, căn phòng lập tức yên tĩnh hẳn.

Từ Tiểu Bân đi đến cạnh Tôn Hàn rồi cười nói: “Anh, Lâm Nhã Nhi là vậy đấy, không biết nhìn xa trông rộng nên anh đừng trách nhé! Mà thôi, anh mặc kệ cô ấy đi, em luôn thấy cô ấy có tính tình rất tệ, bất quá em đổi cô em dâu khác cho anh cũng được”.

Thái độ này hoàn toàn thuận theo ý của Tôn Hàn.

“Việc của em không liên quan đến anh, nhưng… thôi, em tự suy nghĩ đi”.

Đúng là Tôn Hàn không ưng Tạ Phương, nhưng cũng không muốn vì thế mà khiến Từ Tiểu Bân và Lâm Nhã Nhi chia tay. Anh định nói Từ Tiểu Bân đừng bạc tình bạc nghĩa như vậy, nhưng lời đến miệng rồi lại thôi, dẫu sao đây cũng là chuyện riêng của cậu ta.

Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được bưng lên mâm.

Lâu lắm rồi, gia đình họ mới ngồi quây quần bên mâm cơm thế này.

Nhưng mỗi người lại có một suy tính riêng.

Từ Tiểu Bân bảo Tôn Hàn uống rượu, nhưng anh từ chối vì phải lái xe nên cậu ta đành thôi.

Chưa ăn được bao lâu, Dương Dung đã không nhịn được nói: “Tôn Hàn, hôm nay con đi luôn à? Sao gấp thế?”

Tôn Hàn đáp một cách qua loa: “Công ty có việc, con phải về”.

“Cũng đúng, kiếm tiền là việc lớn mà! Hay con mua một căn nhà ở Giang Châu cho em trai con đi, cả nhà cũng tiện đến chăm sóc con hơn”.

Mắt Từ Tiểu Bân lập tức sáng như đèn pha, một căn nhà khá một chút ở Giang Châu bét cũng phải mấy triệu đấy.

“Sao mẹ lại bắt anh cả mua nhà cho anh hai?”

Từ Hạ lập tức cảm thấy bất bình, Tôn Hàn có phải bố của Từ Tiểu Bân đâu, sao anh phải mua nhà cho em trai mình chứ?

Dương Dung lườm Từ Hạ như trách cô ấy nhiều chuyện.

Sau đó nói: “Tôn Hàn có thiếu tiền đâu, chỉ là một căn hộ nhỏ thôi mà, với anh nó chỉ như muỗi thôi. Một nơi chẳng liên quan như trường Nhất Trung nó còn tặng hẳn hai mươi triệu thì mua cho em trai một ngôi nhà có là gì?”

“Với lại, nếu Tiểu Bân có nhà ở Giang Châu, cả nhà chúng ta chuyển đến đó ở sẽ gần nhau hơn, muốn ăn chung bữa cơm cũng dễ, như vậy không tốt hay sao?”

Với Dương Dung mà nói thì Tôn Hàn mua một căn hộ ở Giang Châu cho Từ Tiểu Bân là một chuyện rất hiển nhiên.

“Mẹ, sang năm con sẽ đến tỉnh Tây rồi, không ở Giang Châu nữa”, lúc này, Tôn Hàn chợt bình thản nói một câu, đũa cũng đặt xuống.

Dương Dung không biết tại sao Tôn Hàn lại bỏ đũa xuống nên ngạc nhiên hỏi: “Con đến tỉnh Tây làm gì?”

“Làm việc! Trọng tâm công việc của năm sau nằm ở đó nên con không ở thành phố Giang Châu nữa”, Tôn Hàn bổ sung thêm.

“Thế… Thế con mua nhà cho em con ở tỉnh Tây cũng được. Ở đấy cũng tốt, mẹ nghe nói con gái ở đó xinh lắm, Tiểu Bân đến đó cho mở mang tầm mắt, nếu cưới được một cô vợ bản địa thì còn làm rạng ranh tổ tông ấy chứ”.

“Còn Lâm Nhã Nhi thì kệ đi”.

Trước kia, Dương Dung không dám nói câu này đâu, nhưng giờ thời thế khác rồi.

Từ Tiểu Bân cũng thấy rất vui, mẹ cậu ta nói quá đúng luôn.

Nếu có thể lấy một cô vợ tốt, thì ai thèm cưới cái loại con gái ở cái đất Mục Thành bé tẹo, đã thế còn xấu tính này nữa.

Nhưng nhà ở tỉnh đều có giá khoảng mấy triệu, nếu muốn chọn một căn kha khá chắc phải cỡ chục triệu.

Từ Tiểu Bân bắt đầu có suy nghĩ đứng núi này trông núi nọ.

Nếu mua nhà ở tỉnh Tây, đương nhiên họ phải chọn một căn nhiều tiện nghi rồi.

Sau này, Từ Tiểu Bân cậu ta mà có nhà ở tỉnh Tây rồi thì sẽ không một ai trong đám bạn dám coi thường cậu ta nữa.

“Mẹ, mẹ đừng có chuyện gì cũng bắt anh cả lo nữa được không? Nhà ở tỉnh Tây đắt lắm, anh cả cũng… không có nghĩa vụ phải mua nhà cho anh hai!”, Từ Hạ thật sự không nhìn nổi nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.