Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 453




Như vậy thì số tiền mà Thịnh Hạ khuyên tặng đã gấp hai mươi lần bữa tiệc tối này rồi.

Số tiền này vượt xa kinh phí Nhất Trung cần để sang sửa.

Trong suy nghĩ của hiệu trưởng La, họ có thể kêu gọi ủng hộ được mấy triệu để sửa sang dựa trên nền kiến trúc cũ, cho trường trông sáng sủa hơn đã là tốt lắm rồi.

Ông ấy hoàn toàn không ngờ là Thịnh Hạ lại đóng góp những hai mươi triệu.

Khoản tiền này đủ để cho Nhất Trung có một diện mạo mới rồi.

Lí Tình cũng đờ người ra.

Đây đúng là Tôn Hàn sao?

Vung tay một cái là chi cả chục triệu luôn.

Lí Tình làm việc ở đài phát thanh tỉnh, gặp gỡ đủ loại người nên cũng có cơ hội tiếp xúc với kha khá những người giàu có.

Nhưng chưa có ai chịu chi như Tôn Hàn cả.

Đáng lý ra Tôn Hàn đã sánh ngang được với giới quý tộc ở Mục Thành rồi.

Lí Tình không nghĩ mình đã bỏ lỡ điều gì.

Cô ta chỉ thấy Tôn Hàn như một ngôi sao mà cô ta không thể với tới được.

Nhưng từ lúc gặp lại Tôn Hàn đến nay, cô ta luôn tỏ ra cao sang quyền quý.

Giờ nghĩ lại chỉ thấy nực cười.

Ếch ngồi đáy giếng.

Thì ra cô ta chỉ là một con ếch mà thôi. “Chỉ lắm tiền thôi mà, cũng phải cúi đầu trưước quyển thể thôi!”, Trueơng Hằng lạnh lùng hừ mũi, giọng cay nghiệt. Tôn Hàn đương trên sân khấu càng vinh quang bao nhiêu, thì hắnởdưới sân khấu càng khó chịu bấy nhiêu. Người hùng hôn phát biểuởvị trí áp chót, nhận được hoa và tràng phác tay của mọi người bây giờ, lë ra phải là hắn.

Hiệu trưởng La vừa nhìn Tần Chính vừa cảm thán, “Thầy Tần à, thầy có một cậu học trò rất khá đấy!”

Nhất Trung có rất nhiều học sinh ưu tú, nhưng chưa từng có ai đạt được thành tựu và yêu quý trường cũ như Tôn Hàn.

Hai mươi triệu, là tiền thật đấy

Đặc biệt là khi quyên góp cho một ngôi trường nhỏ bé như Nhất Trung, danh tiếng có được thực sự rất ít ỏi, hoàn toàn không ngang bằng với số tiền đã bỏ ra.

Có thể nói, việc Tôn Hàn đại diện bất động sản Thịnh Hạ hoàn toàn không dính dáng đến bất kỳ lợi ích gì.

Đây mới là điều đáng quý.

Có lẽ cũng không phải vì báo đáp ơn nghĩa dạy dỗ của trường.

Hiệu trưởng La chưa chắc biết những học sinh khác, nhưng cái tên của Tôn Hàn đã lan rộng khắp trường.

Ai mà chẳng biết chuyện anh từng phạm tội?

Chính vì người tên Tôn Hàn này, mà Tần Chính đã từng chịu sự chế nhạo của rất nhiều giáo viên không ưa ông ấy trong trường.

Mà lần nào cũng vậy, Tần Chính không hề tranh cãi, chỉ nói với họ rằng “đánh kẻ chạy đi chứ chẳng ai đánh người chạy lại, Tôn Hàn là một đứa trẻ tốt”.

Nhưng có ai tin?

Hiệu trưởng La biết Tôn Hàn chỉ học ở Nhất Trung một tháng, thôi học xong thì đi làm.

Trong độ tuổi tươi đẹp nhất, anh không hề nghịch phá làm càn như những cậu trai khác.

Chỉ có một tháng thôi, không thể nào lại có tình cảm sâu sắc với trường.

Hiệu trưởng La lắng nghe cả quá trình Tôn Hàn điềm tĩnh phát biểu trên sân khấu. Anh không nhắc đến lý lịch của mình, không nói mình đã vất vả đạt được thành công ngày hôm nay như thế nào, cũng không khoe khoang về năng lực của bản thân để hạ thấp những người đồng trang lứa.

Điều mà Tôn Hàn nhắc đến nhiều nhất, là thầy Tần.

Có lẽ tối nay Tôn Hàn đến đây quyên tặng hai mươi triệu là vì muốn nói cho tất cả những người ở Nhất Trung biết rằng, học trò mà Tần Chính đã dạy, không một ai khiến ông ấy xấu hổ cả.

Có được một học trò như vậy, Tần Chính không còn gì hối hận!

“Đánh kẻ chạy đi không đánh người chạy lại, Tần Chính này nhìn người không hề sai, Tôn Hàn quả thực là học sinh xứng đáng để tôi tự hào nhất trong đời!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.