Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 446




Không biết dựa vào mối quan hệ này để tính toán cho tương lai của mình.

Tuy Lý Tình không nói gì nhưng ai cũng có thể nhìn ra, vẻ khinh bỉ lại xuất hiện trên gương mặt kia, thái độ nhiệt tình cũng biến mất sạch.

“Tiếc quá, đúng là quá tiếc! Nếu thầy biết bức thư pháp của Ngô Nguy có bằng cách ấy thì thầy sẽ không nhận đâu! Tôn Hàn à, sao em không nhờ La Thông sắp xếp cho em một công việc tốt?”

Tần Chính cũng cảm thấy tiếc cho Tôn Hàn. Nếu có thể nhờ vả chút chuyện nhờ mối giao tình ấy, có sự chiếu cố của La Thông thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn nhiều!

Tôn Hàn không nghĩ vậy, vừa nâng ly vừa cười nói, “Thầy à, thầy từng nói với chúng em rằng con người phải sống dựa vào năng lực của bản thân. Em luôn vâng lời thầy dạy, đi lên bằng năng lực của mình!”

“Em bớt bớt đi!”

Tần Chính đảo mắt nhìn Tôn Hàn, bây giờ ông ấy cũng bắt đầu hoài nghi về mấy cái triết lý này rồi.

“Vốn dĩ thầy còn muốn em hỏi La Thông xem có thể quyên góp ít tiền sửa chữa cho trường không, xem ra bây giờ hết cơ hội rồi”.

Lúc này, Lý Tình mới ngạo mạn nói, “Thầy ơi, thầy cứ yên tâm đi ạ. Em có thể bảo đài phát thanh của chúng em tổ chức quyên góp một trăm nghìn cho trường Nhất Trung của Mục Thành! Làm sao có thể để thầy không có một học sinh nào hỗ trợ chứ ạ!”

Chuyện quyên góp có thể giúp cô ta nâng cao danh tiếng, nhất là quyên góp cho trường học thì lại càng không thành vấn đề.

Lý Tình rất chắc chắn, chỉ cần cô ta báo tin lên lãnh đạo đài phát thanh, khoản quyên góp một trăm nghìn tệ sẽ được duyệt ngay.

Đến lúc ấy, cô ta sẽ đích thân thay mặt đài phát thanh đi quyên tặng. Lý Tình chỉ cần lộ mặt một lần cũng đủ để đàn em trong trường xem cô ta là tấm gương sáng rồi!

Chỉ nghĩ đến thôi, Lý Tình đã thấy lòng vui phơi phới.

“Được! Em có thể giúp đỡ trường cũ như vậy, thầy rất vui!”, Tần Chính nói.

“Quyên góp à, chuyện gì vậy?”, Tôn Hàn thắc mắc.

“Là thế này…”

Sau khi nghe Ngô Tuyết Phong giải thích, Tân Hàn cùng hiểu được mọi chuyện Trường họ xây dựng vào đầu những năm chin mươi, đến nay đã có lịch sử ba mươi năm.

Vì vậy, từ khu nhà dạy học, khu ký túc xá cho đến trang thiết bị đều đã cũ kì và buộc phải sửa chữa.

Nhưng phía trên không có dự định cấp kinh phi tu sửa, mà bảo lãnh đạo nhà trường chờ hai năm nữa sẽ xây lại trường mới.

Vấn đề xây trường mới nào phải là chuyện dễ dàng. Dù bây giờ lên kế hoạch thì cũng phải chờ ít nhất hai, ba năm nữa.

Lãnh đạo nhà trường khổ tâm nghĩ ngợi, sau đó quyết định tổ chức một buổi tiệc quyên góp, để giáo viên trong trường thuyết phục cựu học sinh quyên góp một ít để sửa chữa trường.

Chuyện này đối với các giáo viên khác rất bình thường, nhưng với Tần Chính thì đây là lần cuối ông ấy có thể góp chút ít công sức cho trường học.

Lần này ông ấy gọi đám Tôn Hàn đến đây, thật ra cũng vì muốn bàn bạc chuyện ấy.

Ông ấy còn nghĩ Tôn Hàn quen biết La Thông thì có thể nói với La Thông vài câu, xem vị đại gia La Thông này có thể quyên góp thêm một ít hay không.

Nào ngờ, Tôn Hàn lại bảo mình và La Thông chỉ có chút giao tình vậy thôi.

Bảo Tần Chính không thất vọng thì chắc chắn là nói dối.

“Em quyên năm nghìn ạ! Thầy ơi, tuy không giàu có gì, nhưng em rất sẵn lòng hỗ trợ trường cũ!”, Trần Thanh Sương lập tức đồng ý.

“Em là giáo viên của trường, cũng sẽ quyên năm nghìn!”

“Không phải thầy cần các em quyên góp bao nhiêu, mà là muốn nhờ mấy em hỏi thăm vài ông chủ lớn, xem có thể thuyết phục họ quyên góp một chút không!”, Tần Chính vừa vui vừa thấy buồn cười.

“Tôn Hàn, còn cậu thì sao? Cậu quyên góp bao nhiêu?”, Lý Tình đột nhiên hỏi Tôn Hàn, vẻ mặt giễu cợt.

Đúng lúc này, Tần Chính lên tiếng, “Tôn Hàn à, thầy muốn thương lượng với em một chuyện”.

Tôn Hàn khó hiểu hỏi lại, “Thầy cứ nói ạ!”

Tần Chính do dự một chút, nhưng vẫn nói ra, “Thầy nghĩ có thể sẽ mất từ ba đến năm năm, thậm chí lâu hơn để xây trường mới. Nhưng tình trạng bây giờ của trường thật sự rất tệ, việc sửa chữa là điều bắt buộc!”

“Đây cũng là năm giảng dạy cuối cùng của thầy. Sau buổi tiệc, thầy sẽ nghỉ hưu. Thầy muốn góp sức cho trường, cũng không quên ba mươi năm thăng trầm của thầy ở Nhất Trung”.

“Nhưng em cũng biết thầy chỉ là một giáo viên bình thường, không có nhiều tiền. Ý thầy là, thầy muốn bán bức thư pháp mà em tặng cho thầy, rồi quyên góp toàn bộ cho trường!”

Món quà ấy do Tôn Hàn tặng, ông ấy đưa ra quyết định này, tất nhiên phải hỏi ý đối phương.

Đây là sự tôn trọng!

Tôn Hàn bật cười, không trả lời Tần Chính mà hỏi một chuyện khác, “Việc tu bổ trường cần khoảng bao nhiêu tiền ạ?”

“Ít nhất cũng phải ba triệu!”

“Thầy đừng bán món quà em tặng cho thầy ạ. Việc sửa chữa ấy cứ để em lo!”, Tôn Hàn chu đáo nói.

Đổi lại là sự sững sờ của mọi người.

Lý Tình cảm thấy rất khó tin, bèn cảnh cáo anh, “Tôn Hàn, đây không phải chuyện đùa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.