Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 444




Khoảng hai mươi phút sau.

Một người phụ nữ mặc chiếc áo len màu xanh lam khá bình thường, trang điểm cũng giản dị, vẻ ngoài không quá xinh đẹp đang bước đến.

“Xin chào, tôi là Tôn Hàn”.

“Chào cậu, tôi tên Hạ Uyển”.

“Ừm, nếu chị nhà đã đến, vậy chúng ta chọn quán khác đi”.

Sau khi làm quen với nhau, Tôn Hàn đứng dậy.

Dùng bữa, thực sự chỉ là ăn một bữa cơm đơn giản vậy thôi.

Dù sao thì sau lần về Mục Thành này, anh và Triệu Thiên Giang có gặp lại hay không, khi nào sẽ gặp lại, đều là chuyện của tương lai.

Ăn một bữa cơm, trò chuyện cùng nhau, ghi lại dấu ấn cho đối phương.

Bạn bè lâu năm chẳng phải đều giữ gìn mối quan hệ như vậy sao?

Tuy chỉ tuỳ tiện chọn quán thôi, nhưng Tôn Hàn cũng chọn quán có bài trí cao cấp một chút, rõ ràng là một địa điểm cần chi ra rất nhiều tiền.

Chuyện này khiến Triệu Thiên Giang và Hạ Uyển đều khá cẩn trọng, cảm thấy Tôn Hàn tốn kém quá.

Khách thì phải thuận theo sự sắp xếp của chủ mà, chẳng lẽ họ lại bảo người ta chọn quán rẻ hơn sao?

“Chị nhà thích ăn gì? Còn cậu, Triệu Thiên Giang?”

“Đang trưa mà, chọn món gì cũng được!”

“Uống rượu nhé?”

“Vậy, một chút thôi”, Triệu Thiên Giang liếc nhìn Hạ Uyển một cái rồi gật đầu.

“Ừ…”

Một bữa cơm trưa, hai người uống một chai rượu trắng, tốn hơn một nghìn tệ.

Tôn Hàn vẫn vui vẻ trả tiền, nhưng vợ chồng Triệu Thiên Giang đều cảm thấy quá phung phí.

Sau đó, Tôn Hàn dặn Triệu Thiên Giang rằng sau này có chuyện gì có thể gọi điện cho anh. Rồi đôi bên mỗi người một ngả.

Vội vàng gặp gỡ, rồi vội vàng viết một dấu chấm câu.

“Thiên Giang, người bạn này của anh giàu lắm à?”

Người ta có giàu hay không, nhìn phong thái là biết.

Hạ Uyển cũng cảm nhận được, người bạn học này của Triệu Thiên Giang còn giàu hơn tất cả bạn bè ở bên cạnh anh ta.

Không phải là kiểu người cố tình ra vẻ hào phóng.

Mà là người thực sự rất giàu.

Triệu Thiên Giang cũng không biết nói sao, đành bảo, “Trước đây cậu ấy từng là ông chủ, bây giờ thì không rõ thế nào”.

Anh ta cảm thấy Tôn Hàn bây giờ hoàn toàn không còn vẻ non nớt như ngày xưa.

Lại càng không cần Triệu Thiên Giang khoác lác vỗ ngực cam đoan “tôi sẽ bảo vệ đứa em trai như cậu” nữa.

Anh mang đến cảm giác thực sự rất quyền lực.

Hay anh hỏi xem cậu ấy có cách gì nâng để anh không ? Hạ Uyển không nghĩ nhiều, chỉ ướm hỏi

Chẳng qua Hạ Uyền cảm thấy nếu Triệu Thiên Giang được một người bạn như vậy dìu dắt thì tương lai sẽ sáng sủa hơn một chút.

“Chuyện này…”

Triệu Thiên Giang do dự.

Bảo Tôn Hàn mời anh ta một bữa cơm thì được, nhưng bảo anh mở miệng nhờ Tôn Hàn giúp đỡ thì anh ta không nói được.

Anh ta cảm thấy nếu như nhờ vả chuyện này, thì mối quan hệ bạn học của cả hai sẽ không còn như xưa nữa.

“Anh ngại cái gì? Người ta muốn thì đồng ý, không muốn thì từ chối. Chỉ nói một câu thôi mà, có bảo anh quỳ xuống xin xỏ đâu!”

“Thiên Giang, con người anh điểm gì cũng tốt, nhưng lại hay lo nghĩ quá”.

Triệu Thiên Giang vò đầu bứt tai một hồi mới miễn cưỡng đáp, “Để anh thử xem”.

Trường Nhất Trung đang trong kỳ nghỉ.

Nhưng hôm nay, cổng trường rộng mở.

Có một băng biểu ngữ dài treo trước cổng trường.

Tiệc quyên góp của Nhất Trung Mục Thành.

“Trường này làm tiệc quyên góp gì vậy? Ăn no rửng mỡ hả?”

“Thì đấy. Chỗ này cũng quyên, chỗ kia cũng góp, bây giờ trường nào cũng không biết xấu hổ như thế à?”

“Nghe nói các toà nhà và cơ sở vật chất của Nhất Trung cần thay mới, phía trên dự định chi tiền xây mới. Nhưng việc xây dựng hiện giờ không được tốt, nên nhà trường định kêu gọi quyên góp tiền từ bên ngoại làm kinh phí sửa chữa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.