Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 442




Tôn Hàn mỉm cười đáp: “Triệu Thiên Giang!”

Triệu Thiên Giang râu ria lún phún, tóc tai dù không quá rối nhưng cũng chẳng bóng mượt gì cho cam.

Nhìn Triệu Thiên Giang như một người đàn ông đã ngoài ba mươi tuổi, khiến người ta có cảm giác hơi lếch thếch.

Có thể thấy, những năm gần đây anh ta sống không tốt lắm.

“Ái chà, trông cậu vẫn bảnh đấy! Chẳng thô kệch như tôi!”

Triệu Thiên Giang chẳng khách sáo mà đặt mông xuống, lấy từ trong túi ra một bao thuốc lá Ngọc Khê định mời Tôn Hàn, nhưng khi nhìn thấy bao thuốc Diệp Trúc mà Tôn Hàn để trên bàn thì lại có chút chần chừ.

Anh ta biết loại thuốc này, trong thành phố không có bán, phải mấy trăm tệ một bao.

Còn bao thuốc Ngọc Khê chưa cả bóc của Triệu Thiên Giang là anh ta đặc biệt mua để tới gặp Tôn Hàn. Ngày thường, anh ta đều hút loại này.

Có điều Triệu Thiên Giang cũng không ngờ rằng bao thuốc hai mươi ba tệ này cũng không cứu vãn được thể diện của mình.

Nhiều khi, chỉ là hai loại thuốc lá khác nhau cũng có thể kéo giãn khoảng cách giữa những người bạn.

Tôn Hàn cũng đã chú ý tới tiểu tiết này, anh vươn tay cầm lấy bao thuốc Ngọc Khê kia, tự châm cho mình một điếu rồi ném trả lại bao thuốc trước mặt Triệu Thiên Giang.

Sau đó anh cười nói: “Thế nào, thấy tôi thay đổi nhiều quá à?”

Triệu Thiên Giang thành thật gật đầu đáp: “Quả thực là thay đổi rất nhiều”.

Việc bỏ đi bao thuốc Trúc Diệp kia không nói, nhưng với hiểu biết của Triệu Thiên Giang, dù không nhận ra trên người Tôn Hàn có phải toàn hàng hiệu hay không nhưng có thể nói Tôn Hàn ăn mặc rất có gu.

So với loại người thô kệch tạm bợ như Triệu Thiên Giang quả thực là khác xa.

Triệu Thiên Giang vốn cho rằng Tôn Hàn mới ra tù thì cuộc sống sẽ không đâu vào đâu, thậm chí có khi còn nhếch nhác hơn cả anh ta.

Nhưng thật không ngờ, người ta lại chỉn chu thế này.

“Cậu cũng thay đổi nhiều lắm, không còn ngang ngược như trước nữa. Xem ra cậu kết hôn rồi nhỉ?”, Tôn Hàn hỏi.

“Ừm, năm trước tôi mới kết hôn. Con trai tôi được một tuổi rồi!”

Nhắc đến con trai, trong mắt Triệu Thiên Giang ánh lên niềm hạnh phúc khó tin.

Tôn Hàn nghĩ cũng phải, nếu không phải do kết hôn rồi thì cái sự bạo ngược đặc trưng của con người này sao có thể biến mất sạch sẽ như vậy.

“Vậy chúc mừng cậu nhé! Đúng rồi, vợ cậu có phải cô bạn ngày trước không?”

“Không phải! Sau khi ra tù tôi không đi tìm cô ấy, năm đó tuổi trẻ ngông cuồng, nhầm lẫn giữa thích và yêu rồi làm ra việc hồ đồ. Tôi đâu ngây thơ đến mức nghĩ cô ấy sẽ đợi mình?”, Triệu Thiên Giang châm một điếu thuốc, tự giễu cợt.

Năm đó Triệu Thiên Giang phải ngồi tù cũng là vì một cô bạn học cấp ba, một nàng hoa khôi cũng chính là bạn gái anh ta.

Có điều tình cảm khi đó, có lẽ không nhất định là tình yêu.

Đối với cô gái đó, Tôn Hàn cũng có chút ấn tượng. Nghe nói gia cảnh không tệ, sau khi Triệu Thiên Giang đánh người vì mình, cô gái đó chuyển trường khác.

Triệu Thiên Giang sau khi ra tù lại có khoảng cách càng lớn với cô gái kia.

Nếu còn đi tìm cô gái kia thì cũng chẳng khác nào tự làm mình buồn thêm.

Cầm lên được bẻ xuống được có lẽ cũng là một lựa chọn tốt.

Còn cậu? Cậu còn kết hiện sớm hơn tôi mà ?

Triệu Thiên Giang không muốn nhắc nhiều về quá khứ của mình nên chuyển chủ đề sang

Tên Hàn,

“Tôi à? Tên Hàn tự giễu: Tôi thì ngược với cậu, tôi vừa ly hôn cách đây không lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.