Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 433




“Hai người hỏi kỹ cho tôi rốt cộc con gái bà đã cấu kết với tên côn đồ nào rồi hại con trai tôi ra nông nỗi này! Từ lúc ăn nên làm ra đến nay, A Tài có bao giờ phải chịu nhục thế này đâu!”

“Bà nhìn A Tài đi, giờ sao mà ra gặp khách được?”

Hôm nay, Hoàng Tài mặc lên mình một bộ vest sang trọng nên trông cũng khá có thần thái.

Nhưng mảnh vải trắng băng bó trên đầu đã đánh bay hết phong thái đó rồi.

Nhưng đó không phải vấn đề về khí chất.

Mà là thể diện.

Như Tiết Lan Anh đã nói, từ lúc gây dựng sự nghiệp ở Mục Thành đến nay, Hoàng Tài đã bị ai ức hiếp thế này đâu?

“Từ Hạ, cô có chịu nói đấy là ai không?”, Hoàng Tài sầm mặt đến mức đáng sợ.

Thù này, ông ta quyết phải trả.

“Tôi nói cho các người biết, nếu không tìm được người đã đánh con trai tôi thì các người đừng hòng được một xu tiền sính lễ nào”.

Câu nói này của Tiết Lan Anh có lực sát thương rất lớn.

Dương Dung và Từ Tiểu Bân lập tức cuống lên ngay.

Không có một triệu tiền sính lễ thì còn cưới hỏi gì nữa?

“Từ Hạ, rốt cuộc con lằng nhằng với thằng nào thế hả? Nói đi chứ, coi như mẹ xin con đấy!”, Dương Dung hạ mình hỏi Từ Hạ.

Từ Hạ ngước lên nhìn mẹ mình với vẻ không dám tin.

Lằng nhằng với thằng nào ư?

Đây là điều mà một người mẹ nên hỏi con gái mình sao?

“Con, con không biết đấy là ai, nhỡ là kẻ thù của Hoàng Tài thì sao?”

Dù Tôn Hàn đã nói sẽ đến dự đám cưới và tặng cho Từ Hạ một món quà.

Nhưng cô ấy vẫn không dám nói chính anh đã ra mặt chỉnh đốn Hoàng Tài để sả giận giúp mình.

Hoàng Tài có thế lực rất lớn ở Mục Thành, thậm chí giết người ông ta cũng dám làm.

Nói gì đến một người vừa mới ra tù như anh trai cô ấy.

Nếu để Hoàng Tài biết người đó là anh trai cô ấy thì hậu quả sẽ khó lường.

“Thù hằn cái gì? Tên đó nói rõ ràng là đến vì cô, Từ Hạ, uổng công tôi tưởng cô còn ngây thơ trong trắng, ra là đã lăn lộn chán với đàn ông rồi. Ha ha, thù này không trả, sao tôi dám ló mặt ra ngoài nữa chứ!”

“Từ Hạ, tôi hỏi cô, có phải cô tưởng tôi sẽ không phát hiện ra chuyện này hay không?”

Hoàng Tài đã hoàn toàn nổi giận.

“Tôi không biết”.

Vì quá hoảng sợ nên hỏi gì, Từ Hạ cũng chỉ đáp là tôi không biết.

“Cô, cô…”

Tiết Lan Anh giận run người, nhưng bạn bè thân thiết của Hoàng Tài đều đã đến rồi, không thì bà ta sẽ nói dừng hôn lễ này lại ngay lập tức.

“Được lắm, để tôi xem cô có giấu được mãi không. Thằng đó nói hôm nay sẽ đến, chỉ cần nó dám mò tới, cô cứ mở to mắt ra mà xem tôi chừng trị nó thế nào nhé”.

Thấy gặng hỏi mãi mà không được, Hoàng Tài đành bỏ cuộc.

Nếu người đã ra tay với ông ta nói hôm nay sẽ đến, thì ông ta sẽ chờ.

Hôm nay, ông ta đã bố trí rất nhiều đàn em, đa số đều là lưu manh, trộm cướp thuộc tầng đáy của xã hội.

Chỉ cần tên ấy ló mặt đến là ông ta sẽ xử lý ngay.

“Từ Hạ, em nói đi, dù trước kia em từng có bạn trai, nhưng nếu đã cắt đứt quan hệ rồi thì anh Hoàng sẽ tha thứ cho em thôi”.

Thấy Hoàng Tài nổi giận, Từ Tiểu Bân vội khuyên nhủ Từ Hạ, vì sợ bị vạ lây.

“Là Tôn Hàn phải không?”

Từ Hạ vẫn không nói gì, nhưng Dương Dung chợt lên tiếng.

Uỳnh…

Từ Hạ tỏ vẻ căng thẳng.

Vẻ mặt này đã bị Hoàng Tài bắt được, ông ta gằn giọng nói: “Ra là cái thằng phạm tội cưỡng bức ấy”.

“Không, không phải anh ấy đâu”, Từ Hạ vội vàng phủ nhận.

Nhưng lời phủ nhận này không còn ý nghĩa gì nữa.

“Còn chối, từ nhỏ con đã chẳng qua lại với ai, người được con bảo vệ thế này thì chỉ có Tôn Hàn thôi. Nó đúng là không để cho nhà mình được sống yên ổn mà”.

Sau khi đã xác nhận được đối tượng, Dương Dung đã trở nên hung dữ.

Từ khi Tôn Hàn quay về đến nay, bà ta không thấy thoải mái chút nào.

Nhưng nếu đã biết là anh thì chuyện đơn giản rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.