Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 431




Hoàng Tài bất ngờ bị đập trúng đầu.

“A!”

Tiếng hét thất thanh của mấy cô gái làng chơi mới khiến đám người đang đờ đẫn tỉnh táo lại.

“Khốn kiếp! Dám đánh anh Hoàng, thằng này ăn gan hùm mật gấu rồi đúng không! Anh em đâu, đập chết nó đi”.

Mấy người đàn ông trung niên cùng ra tay, chuẩn bị xử lý Tôn Hàn.

Nhưng đám chỉ biết ăn chơi trác táng đó nào có thể làm gì Tôn Hàn được.

Chẳng mấy chốc, đến gấu áo của Tôn Hàn họ còn chưa chạm vào được thì đều đã bị đánh ngã nhào, ai nấy đều đau đớn gào thét.

“Tôi tìm Hoàng Tài, biến hết đi, không thì đừng có trách”, Tôn Hàn lạnh lùng nói.

“Thằng này chán sống rồi hả? Mày có biết đây là đâu không? Câu lạc bộ Long Nhất đấy, mày biết ông chủ là ai không hả?”, tên đầu chọc tức tối mắng.

“Tôi không biết ông chủ là ai, nhưng bảo vệ của câu lạc bộ đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chắc người của tôi đã làm việc với họ rồi, không thì các người đi tìm bảo vệ thử xem?”

Song, câu nói này của Tôn Hàn lại khiến đám người kia biến sắc mặt.

Không thể nào!

Tầng nào của Câu lạc bộ Long Nhất cũng có bảo vệ canh gác, đáng lý ra hơi có động tĩnh kỳ lại một cái là họ phải xuất hiện ngay mới phải.

Nhưng đến giờ, vẫn chẳng có ma nào đến.

Không ổn rồi!

“Anh Hoàng, để em ra ngoài tìm bảo vệ!”, tên đầu trọc thấy hơi sợ hãi nên kiếm một cái cớ rồi chuồn luôn.

Đến tên đầu trọc đeo dây chuyền vàng cứng đầu nhất còn sợ rồi thì mấy tên râu ria khác không cần phải nhắc tới nữa.

Thoáng cái, trong phòng bao chỉ còn lại Tôn Hàn và Hoàng Tài.

Hoàng Tài giơ tay che cái trán vẫn đang chảy máu rồi lườm Tôn Hàn: “Cậu là ai? Tôi đã làm gì đắc tội với cậu?”

Dù Hoàng Tài có ngớ ngẩn đến mấy thì cũng biết người này không hề đơn giản.

Một người khiến câu lạc bộ Long Nhất phải im phăng phắc có thể đơn giản được không?

Ông ta chỉ không hiểu mình đã chọc giận đến nhân vật lớn này từ khi nào thôi.

“Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ tò mò là ngày mai ông lấy vợ rồi, mà tối nay vẫn ra ngoài tìm vui, như vậy có đúng không?”, Tôn Hàn từ tốn châm một điếu thuốc.

Hoàng Tài lạnh giọng đáp: “Liên quan gì đến cậu? Này anh bạn trẻ, tôi nói cho cậu biết đây là Mục Thành, chứ không phải nơi khác đâu! Đừng tưởng có thể khiến chủ của câu lạc bộ Long Nhất phải mắt nhắm mắt mở là có thể đối phó được tôi”.

“Nước của Mục Thành sâu hơn cậu tưởng đấy”.

Tôn Hàn tiện tay nhặt một bình rượu lên rồi thờ ơ hỏi: “Cho nên?”

Tiếp sao?

Hoàng Tài giật nảy mình, vội rụt cổ lại: “Cậu muốn thế nào?”

“Chẳng thế nào cả, chỉ muốn hỏi ông có thấy hổ thẹn với người vợ sắp cưới vào ngày mai hay không thôi? Hay ông coi cô ấy là gì? Một món đồ mua về để chà đạp, hay là…”

“Liên…”

Hoàng Tài định nói ‘liên quan gì đến cậu’, nhưng liếc thấy chai rượu trong tay Tôn Hàn nên ông ta không dám nói nữa.

Hôm nay, ông ta đến đây chơi nên không dẫn người theo, một điều nhịn là chín điều lành, Hoàng Tài không dám ho he gì nữa.

Giờ mà bị cái chai này đập trúng tiếp thì khéo ông ta nghẻo luôn mất.

“Cậu với Từ Hạ có quan hệ gì? Đừng nói là bạn trai đấy nhớ?”

Tôn Hàn chẳng buồn đáp lời: “Ông trả lời câu hỏi của tôi trước đi đã”.

“Hừ, tôi tốn một triệu để cưới Từ Hạ về đấy thì sao nào? Nếu biết cô ta đã dây dưa với đàn ông ở bên ngoài, tôi có điên mới bỏ cả đống tiền ra để rước một cái giày rách về”.

Hoàng Tài gần như chắc chắn người thanh niên trước mặt mình có quan hệ mập mờ với Từ Hạ, nên giờ mới ra mặt cho cô ấy.

Ông ta lập tức phát điên.

Mẹ kiếp! Từ Hạ sắp gả cho ông ta rồi mà vẫn lằng nhằng với người đàn ông khác.

Chẳng gì thì ông ta cũng là một nhân vật lớn ở Mục Thành, sao có thể nuốt trôi cục tức này đây, vì thế lập tức mắng chửi.

“Mồm bẩn quá!”

Bụp!

Tôn Hàn lại đập một chai rượu xuống.

“A!”

Sau tiếng kêu như bị chọc tiết đó, Hoàng Tài không nhịn được nữa mà gào lên: “Tao nói cho mày biết, nếu hôm nay mày không giết tao thì kiểu gì cũng có ngày tao xử lý mày”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.