Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 428




Tựa như phải kiên trì chờ thời hạn mười năm kia qua đi mới ra tay vậy!

Đối với Tây Nam, đối với Thiên Cửu môn, năm sau sẽ không phải là một năm yên ổn!

Nghĩ đi nghĩ lại, Tôn Hàn bèn giải thích bừa, “Vì chuyện làm ăn, nên năm sau, mình sẽ dành hầu hết thời gian ở tỉnh lỵ của tỉnh Tây”.

Cụ thể hơn thì Tôn Hàn không giải thích nữa.

Một cô gái bình thường như Trần Thanh Sương, không biết những vấn đề tranh giành quyền lực trong thế giới ngầm ở trong nước sẽ tốt hơn.

“Ồ”, Trần Thanh Sương không hề nghi ngờ gì, bỗng tò mò hỏi, “À, thế rốt cuộc cậu làm nghề gì vậy? Hình như cậu làm ăn gì đó lớn lắm”

Tên Hàn cười cười Đến hôm tiệc quyên góp thì cậu sẽ biết thôi. Mình đã nói mình sẽ đến mà

Quãng đường còn lại, cả hai không nói chuyện nhiều, chỉ tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh.

Trần Thanh Sương buồn chán lượt điện thoại, đột nhiên nhìn màn hình chằm chằm màn hình rồi quát ầm lên, Lý Tình bị gì vậy, điên à Chuyện gì thế?

“Lý Tình nhắn vào nhóm chat của bạn học, bảo là cậu sẽ đến tiệc quyên góp và giải quyết mấy triệu tiền sửa chữa trường! Chuyện này liên quan gì đến Lý Tình chứ? Nói đến làm gì?”

Trần Thanh Sương cảm thấy bất bình thay Tôn Hàn.

Vốn dĩ mọi thứ vẫn bình thường, chỉ cần hết lòng quyên góp cho nhà trường là được. Nhưng Lý Tình tuyên bố như vậy, nếu Tôn Hàn không làm được thì sẽ trở thành trò cười.

Sau này anh làm sao ngẩng cao đầu trước mặt bạn học cũ nữa?

Tôn Hàn cũng thấy khó hiểu, “Đưa điện thoại mình xem”.

Tôn Hàn không tham gia vào nhóm chat của bạn cấp ba, cảm thấy rất vô nghĩa.

“Thôi cậu đừng đọc, họ nói khó nghe lắm”.

“Không biết tâm lý của mấy người này như thế nào nữa. Thấy người ta sống tốt thì ghen ghét mỉa mai, thấy người ta sa sút thì chế giễu cười cợt. Biến thái à?”

“Người ta nói gì thây kệ đi, cậu nghĩ nhiều làm gì”, Tôn Hàn mỉm cười bằng vẻ dửng dưng, trả lại điện thoại cho Trần Thanh Sương.

Một loạt tin nhắn trên màn hình đều đang châm chọc Tôn Hàn khoác lác, không biết lượng sức mình. Có nhiều người còn bảo sẽ đến buổi tiệc để xem trò hề của Tôn Hàn.

Cũng có vài người bất bình cho Tôn Hàn, nhưng tin nhắn chẳng mấy chốc đã bị những tin nhắn chế giễu kia đẩy trôi mất.

Không ai tin Tôn Hàn có thể giải quyết chuyện tu sửa trường!

Nhưng Tôn Hàn phát hiện có một người bạn cực kỳ thú vị trong nhóm chat.

Là “đại ca” trong lớp ngày xưa!

Là người luôn miệng chở che cho anh.

Triệu Thiên Giang!

“Cậu gửi số liên lạc của Triệu Thiên Giang cho mình nhé”, Tôn Hàn nói.

“Ừ, OK”.

Triệu Thiên Giang là người khiến người ta nhớ ngay đến bộ phim “Người trong giang hồ” từng làm mưa làm gió trong những năm tám mươi, chín mươi.

Ngày xưa, cậu nhóc này chính là người bị phim tiêm nhiễm nhiều nhất.

Trên thế giới này vốn không thiếu thế lực đen tối. Nhưng những kẻ xỏ tai nhuộm tóc ở đầu đường, chỉ vì mấy câu “huynh đệ đồng tâm chính là sức mạnh” đã có thể chảy máu rơi đầu vì đại ca, vì anh em mà đâm chém, có thể nói là loại người ngầu nhất.

Dùng ánh mắt của người bây giờ nhìn lại sẽ thấy buồn cười lắm.

Mà đừng nói là bây giờ, dù là ngày xưa, thì thời đại này cũng đặt lợi ích lên hàng đầu.

Nói mấy cái tình nghĩa anh em giang hồ ấy làm gì?

Rất vô nghĩa.

Còn Triệu Thiên Giang thời đi học cũng là một cậu trai “máu lửa” có tiếng, kết quả cuối cùng cũng rất máu lửa. Anh ta vì bạn gái mà làm một học sinh có quyền thế bị thương nặng, vào tù trước khi Tôn Hàn thôi học vài ngày.

Hồi ấy, Triệu Thiên Giang ngủ ở giường trên của Tôn Hàn, có lẽ vì trông Tôn Hàn gầy gò quá nên đã chăm sóc Tôn Hàn như chăm một đứa em trai vậy.

Vào ngày đầu tiên nhập học, Triệu Thiên Giang đã thề thốt rằng “sau này cậu chính là em trai tôi, ai dám bắt nạt cậu thì cứ nói tên tôi ra”.

Tiếc là Tôn Hàn còn chưa kịp nói tên của Triệu Thiên Giang, thì anh ta đã bất cẩn đánh gãy chân kẻ dám quấy rối cô bạn gái xinh đẹp của anh ta rồi.

Anh ta bị kết án năm năm tù.

Nói thật lòng, Tôn Hàn cũng không biết kết quả này của Triệu Thiên Giang là tốt hay xấu.

Nếu như là không tốt, Triệu Thiên Giang sẽ giữ khư khư chủ nghĩa cá nhân của mình, học theo nhân vật anh Hạo Nam mà đánh từ sân bóng ra giang hồ, tạo dựng tên tuổi.

Thế thì sớm muộn gì Triệu Thiên Giang cũng gặp chuyện.

Nếu như là tốt, vậy thì Triệu Thiên Giang mới mười sáu tuổi mà đã ngồi tù, trải qua khoảng thời gian tươi đẹp nhất trong nhà giam.

Vốn dĩ con người sống rất vội vã, ai cũng có cuộc đời riêng của mình. Tôn Hàn đã sắp quên mất chuyện này và người này rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.