Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 425




Tôn Hàn đi tới sofa, Trần Thanh Sương lập tức chào hỏi với anh.

Lí Tình vốn đang bận rộn làm việc trên laptop, nhưng thấy Tôn Hàn đến một cái là bỏ máy xuống ngay rồi cười tươi nói: “Tôn Hàn, cậu đến rồi à?”

Thái độ hiện giờ của cô ta đã hoàn toàn khác buổi tụ tập hôm trước.

Tôn Hàn gật đầu thay cho lời chào, sau đó mặc kệ Lí Tình mà ngồi xuống cạnh Trần Thanh Sương, hai người nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.

Thấy vậy, trong lòng Lí Tinh sinh ghen ghét, thầm nghĩ Tôn Hàn thà ngồi với Trần Thanh Sương, chứ không thèm nói chuyện với mình, đây đúng là một sự sỉ nhục với cô ta.

Khoảng nửa tiếng sau, Ngô Tuyết Phong đã đến.

Tối nay, Tần Chính chỉ mời bốn học trò, thấy họ đã đến đủ, ông ấy mang đồ ăn lên luôn.

Thậm chí Tần Chính còn lấy một chai rượu quý ra rồi rót cho Tôn Hàn và Ngô Tuyết Phong mỗi người một chén đầy.

Phe phụ nữ thì uống nước trái cây hoặc bia.

“Nào, thầy mời mấy đứa một chén”.

“Phải là bọn em mời thầy chứ ạ”.

Bầu không khí rất vui vẻ.

Rượu quá ba tuần, đột nhiên Lí Tình nhìn Tôn Hàn rồi hỏi: “Tôn Hàn, có phải cậu rất thân với La Thông không?”

Ồ!

Bầu không khí lập tức trở nên quái lạ, mọi người đều nhìn Tôn Hàn chăm chăm.

Còn anh híp mắt lại đáp: “Tôi có thân với ông ta hay không thì sao?”

Lý Tình tiếp tục nhìn chàng chọc vào Tên Hàn, không cảm thấy câu hỏi của mình có gì không thích hợp, Nghe ông chủ của khách sạn Kim Dương nói rằng bức thư pháp của Ngô Nguy mà cậu tặng cho thầy là do La Thông sai người đi mua. Nên tôi hơi tà mà mà thôi Hơn nữa, mình là bạn học mà hỏi một tí cùng có sao đâu? Chẳng lẽ có chuyện gì không thể nói à?”

Tôn Hàn im lặng trong giây lát, chợt cười bảo, “Tôi và La Thông có chút giao tình, nhưng bây giờ thì không còn nữa”.

“Vì sao vậy?”, Tần Chính vô thức hỏi.

Tôn Hàn trầm ngâm một lúc rồi tự bịa ra một câu chuyện, “Trước đây em từng làm việc trong lĩnh vực bất động sản ở Giang Châu, và quen được một số nhà phát triển bất động sản. Có lần ông ta đến Giang Châu làm việc, em đã giới thiệu một nhà phát triển bất động sản ở Giang Châu giúp ông ta”.

“Lần này em về đây, tổng giám đốc La vẫn quan tâm hỏi em có cần gì không. Đúng lúc thầy nghỉ hưu, em mới hỏi ông ta mua một thư pháp của Ngô Nguy”.

Đối với người bình thường, sự tồn tại của Thiên Cửu môn quá đỗi lớn mạnh và bí ẩn, đã vượt quá khả năng nhận thức của họ.

Về thân phận chủ nhân của Thiên Cửu môn, Tôn Hàn không thể cưỡng chế giải thích, cũng khó lòng giải thích rõ ràng.

Nên anh cứ bịa bừa một lý do nào đó thôi.

Mà thân phận của anh thì có liên can gì đến Lý Tình kia chứ?

Trần Thanh Sương và Ngô Tuyết Phong đều biết Tôn Hàn không hề đơn giản như vẻ ngoài. Nhưng Tôn Hàn không nói, bọn họ làm sao dám can dự!

Hơn nữa, thực chất bọn họ cũng không rõ rốt cuộc Tôn Hàn có thân phận như thế nào.

Hờ!

Tuy chỉ là bịa đặt, nhưng những lời mà Tôn Hàn nói đều rất có lý.

Lý Tình và Tần Chính đều tin, không nghi ngờ gì cả.

Ra là có chuyện như vậy à?

Lý Tình nghĩ bụng, cô ta còn nghĩ Tôn Hàn đã đổi vận, còn đang băn khoăn không biết liệu có thể tiếp tục mối duyên thời đi học hay không.

Nhưng sau khi biết được ‘sự thật’, mong muốn của cô ta lập tức nguội lạnh, tí nữa thì viết hai chữ ‘ngu xuẩn’ lên mặt Tôn Hàn.

Chỉ có một chút giao tình với đại gia La Thông thôi mà lại đi dùng kiểu đấy.

Không biết dựa vào mối quan hệ này để tính toán cho tương lai của mình.

Tuy Lý Tình không nói gì nhưng ai cũng có thể nhìn ra, vẻ khinh bỉ lại xuất hiện trên gương mặt kia, thái độ nhiệt tình cũng biến mất sạch.

“Tiếc quá, đúng là quá tiếc! Nếu thầy biết bức thư pháp của Ngô Nguy có bằng cách ấy thì thầy sẽ không nhận đâu! Tôn Hàn à, sao em không nhờ La Thông sắp xếp cho em một công việc tốt?”

Tần Chính cũng cảm thấy tiếc cho Tôn Hàn. Nếu có thể nhờ vả chút chuyện nhờ mối giao tình ấy, có sự chiếu cố của La Thông thì làm việc gì cũng thuận lợi hơn nhiều!

Tôn Hàn không nghĩ vậy, vừa nâng ly vừa cười nói, “Thầy à, thầy từng nói với chúng em rằng con người phải sống dựa vào năng lực của bản thân. Em luôn vâng lời thầy dạy, đi lên bằng năng lực của mình!”

“Em bớt bớt đi!”

Tần Chính đảo mắt nhìn Tôn Hàn, bây giờ ông ấy cũng bắt đầu hoài nghi về mấy cái triết lý này rồi.

“Vốn dĩ thầy còn muốn em hỏi La Thông xem có thể quyên góp ít tiền sửa chữa cho trường không, xem ra bây giờ hết cơ hội rồi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.