Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 424




“A Tài, anh La đã có ý tốt như vậy thì chúng ta cứ theo ý anh ấy đi”, Tiết Lan Anh nói.

Người ta cứ đòi trả thì kệ đi, bà ta cũng vui vì tiết kiệm được cho con trai mình tám triệu.

Số tiền này không là gì với La Thông cả, nhưng với gia đình bà ta thì lại là một khoản lớn.

“Vậy được ạ, Từ Hạ, mau cảm ơn anh La đi”.

Hoàng Tài không thể hiểu nổi hành động này của La Thông, nhưng vẫn phải đồng ý.

“Cảm ơn… anh La”.

“Không cần đâu, tôi ở lại thanh toán, nếu không còn việc gì nữa thì các người về trước đi”.

Chỉ khi nói chuyện với Từ Hạ, La Thông mới có vẻ nhã nhặn.

“Vâng, anh La, ngày kia chúng em cưới, anh nhớ đến sớm nhé”.

“Chắc chắn rồi”, La Thông trả lời một cách sâu xa.

“Thế nhà em về trước đây, tạm biệt”.

Thấy nhà Hoàng Tài đã rời đi, La Thông lạnh lùng nghĩ: Đương nhiên phải đến sớm rồi, chỉ có điều không biết có được chào đón không thôi. Dám ép em gái của công tử lấy mình, đúng là chán sống rồi mà.

Sau đó, La Thông nhìn ra phía khác rồi lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong ví ra, nói: “Quẹt thẻ, tôi trả tiền chiếc vòng vỡ đó”.

“Tổng giám đốc La, tôi…”

Quản lý Mai có vẻ chần chừ, vẫn lo La Thông bực bội về chuyện này.

“Nhanh cái tay lên, tôi trả tiền chiếc vòng. Ngoài ra hãy đặt một món trang sức quý giá khác cho tôi, phải sang trọng hơn chiếc vòng này, ngày kia tôi lấy”.

“Nếu để xảy ra chuyện gì tiếp, tôi thấy vị trí quản lý này nên đổi người thôi”.

Dù La Thông khá nặng lời, nhưng như vậy đã là nhân từ lắm rồi.

Quản lý Mai vội vàng cảm ơn rồi nhận lấy chiếc thẻ.

Đột nhiên, La Thông hỏi: “Ban nãy, sao tự nhiên chiếc vòng lại rơi vỡ?”

“Chuyện này…”

Quản lý Mai không dám giấu giếm, nhanh chóng kể lại rõ đầu đuôi.

Sau khi biết được chân tướng, La Thông híp mắt lại rồi nói nhỏ: “Trích một video toàn bộ quá trình xảy ra sự việc cho tôi, tôi sẽ mang đi”.

Trong một quán trà.

Tôn Hàn ngồi trước chiếc laptop, màn hình đang chiếu lại cảnh tượng Từ Hạ bị bắt nạt ở tiệm vàng Kim phu nhân.

Anh lạnh mặt tập trung xem.

Còn La Thông thì kính cẩn đứng một bên, cúi đầu không dám nói gì.

Đến khi xem hết clip, Tôn Hàn mới ngước lên nhìn La Thông rồi nói: “Ông nói xem có phải Hoàng Tài chán sống rồi không?”

“Chỉ cần công tử lên tiếng, tôi bảo đảm hai mẹ con Hoàng Tài sẽ không sống qua được ngày mai”.

Tôn Hàn xua tay: “Mỗi thời mỗi khác, giờ chúng ta là dân kinh doanh, không thể hở tí là chém chém giết giết được”.

“Hơn nữa, ngoài giết người ra, còn cách nào khiến Hoàng Tài sống không bằng hết không?”

“Có ạ”.

“Có thì được rồi. Ngày kia, chắc chắn tôi sẽ đến dự đám cưới của em gái mình, ông hãy chuẩn bị một chút. Hi vọng ông sẽ khiến tôi ngạc nhiên, đồng thời cho Hoàng Tài một buổi hôn lễ đáng nhớ”.

Ý của Tôn Hàn là anh giao toàn quyền xử lý Hoàng Tài cho La Thông.

Còn anh chỉ chờ kết quả thôi.

“Công tử yên tâm, nhất định tôi sẽ thu xếp ổn thoả”.

“Ừm”.

Tôn Hàn gật đầu, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, lại nói: “Chủ ý động thái của Hoàng Tài, có gì bất thường phải báo tôi ngay”.

“Vâng”.

“Ông về đi”.

Tôn Hàn ngồi một mình trước cửa sổ rồi ngắm nhìn cảnh vật của Mục Thành, sau đó lẩm bẩm: “Tiểu Hạ à, Hoàng Tài đó không phải người chồng tốt đâu”.

Mẹ con họ ức hiếp em gái anh như vậy, rốt cuộc họ có còn coi Từ Hạ là người không?

Nhưng điều đó không quan trọng nữa.

Ngày kia, anh sẽ đến.

Để mẹ nuôi và em trai nuôi của anh biết bản lĩnh thật sự của anh.

Năm giờ chiều.

Tôn Hàn tính thời gian rồi đi tới một ngồi nhà cũ cách Nhất Trung không xa.

Hôm qua, Tần Chính đã gọi cho anh, hẹn tối nay đến nhà mình ăn tối cùng mấy bạn học nữa, chứ không đông đủ như buổi tụ họp hôm trước.

King công.

Tôn Hàn dựa theo ký ức tìm đến nhà của thầy chủ nhiệm rồi ấn chuông.

Kẽo kẹt, cửa đã mở.

Tần Chính đeo tạp dề đi ra nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Em vào đi”.

“Vâng. Nhưng thầy ơi, lần này em chỉ đến tay không thôi, chẳng mang gì theo cả, thầy có đuổi em ra ngoài không ạ?”, Tôn Hàn trêu chọc.

“Nếu em còn mang đồ đến nữa thì thầy mới đuổi ra ngoài đấy! Trần Thanh Sương và Lí Tình đến rồi, Ngô Tuyết Phong thì đang dạy học nên chắc sẽ đến muộn một chút”.

Tần Chính mỉm cười đẩy Tôn Hàn vào nhà rồi nói: “Thầy không nói chuyện với em nữa đâu, vào sofa ngồi đi. Hôm nay đích thân thầy vào bếp chiêu đãi mấy đứa đấy”.

“Gì mà đích thân chứ, ông chỉ làm phụ bếp cho tôi thôi, nói thế không thấy ngại miệng à?”, lúc này, có một người phụ nữ trung niên thò đầu từ trong bếp ra, đó chính là vợ của Tần Chính.

“Em biết ngay mà, chứ thầy em có bao giờ nấu nướng đâu, hay thầy gọi bọn em đến làm chuột bạch? Thấy cô làm đầu bếp, em cũng thấy nhẹ cả người”.

“Cái thằng này…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.