Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 417




Lúc bác sĩ nói như vậy không hề có chút gì giấu diếm với Cố Hải Hà, thế nên ông ấy cũng biết.

Có câu nói này, Cố Hải Hà cũng không thể nào nói Tôn Hàn không hiểu mà giả vờ hiểu nữa.

“Đúng vậy, anh Hàn à, bác sĩ Hồ nói rằng với tình trạng của bố em, xương cột sống đã định hình tương đối rồi. Nếu như để muộn quá thì có muốn làm phẫu thuật tái tạo cột sống cũng đã quá muộn”.

“Nhưng lúc đó số xương bị gãy của bố em quá nhiều, số xương nhân tạo cần dùng cũng rất nhiều, giá cả cũng đắt đỏ. Hơn nữa tình trạng của bố em khá phức tạp, thế nên bác sĩ đã tư vấn cho tình trạng của bố em, thêm cả chi phí hồi phục sau phẫu thuật thì đúng là một cái giá trên trời!”

“Thế nên…”

Thế nên họ không có đủ số tiền này.

“Cùng lắm thì bố ngồi xe lăn cả đời, dù sao thì bố cũng không sống được mấy năm nữa, bố không quan tâm đâu!”. Lúc này Cố Hải Hà khăng khăng cố chấp như một ông già gàn dở.

“Bố, bố nói linh tinh cái gì vậy!”

“Chú Cố, năm nay chú chưa đến năm mươi đúng không, không có bệnh tật hay tai nạn gì thì có thể sống thêm hai mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, thực ra chú có thể không quan tâm đến điều này. Nhưng mà…”

Tên Hàn buồn cười, anh liền tiêu: Mỗi khi trái giá trở trời chủ có chịu được đau không? Nhưng cũng không sao, tình trạng chú thế này thì không cần xem dự báo thời tiết nữa.

Cổ Hải Hà về cùng Kinh ngạc.

Tên Hàn còn biết cả việc mỗi lần trái gió trở trời là ông ấy sẽ đau thấu xương sao?

Có những lúc thậm chí còn đau tới nỗi muốn chết.

Ông ấy muốn nói Tôn Hàn chỉ là một kẻ ngoài ngành, nhưng bác sĩ bình thường cũng không thể nhìn ra bệnh tình của ông ấy ngay như thế được!

“Anh Hàn, bây giờ bố em thế này thì phải làm sao?”. Cố Đình vội vàng hỏi, cô ấy đã coi Tôn Hàn là tia hy vọng cuối cùng để chữa bệnh cho bố.

Tôn Hàn nghiêm mặt nói: “Thực ra tình trạng của chú Cố còn phức tạp hơn bác sĩ kia nói nhiều, có thể nói là bây giờ xương cột sống của chú ấy đã co lại, bây giờ nếu phẫu thuật thì độ khó cao hơn những cuộc phẫu thuật tái tạo cột sống khác gấp mấy lần!”

“Anh Hàn, cho dù là phải chi bao nhiêu tiền đi chăng nữa em cũng muốn cứu bố, anh nghĩ cách đi mà!”, Cố Đình không hề do dự.

Tôn Hàn bật cười: “Em không cần phải lo chuyện chi phí đâu”.

“Anh có thể giải thích cho em quá trình phẫu thuật mà chú Cố cần làm. Đầu tiên chắc chắn là phải chụp lại CT, sau đó mua xương nhân tạo dựa theo phim chụp CT đó, đây là bước đầu tiên!”

“Tiếp theo thì phải làm phẫu thuật. Bác sĩ phẫu thuật sẽ giải phẫu xương cột sống của chú Cố, sau đó loại bỏ những xương đã bị hoại tử, thay bằng xương nhân tạo, cái này không cần anh nói thì mọi người cũng hiểu đúng không”.

“Vấn đề lớn nhất là gây tê!”

“Với tình trạng của chú Cố thì chắc chắn cần phải giải phẫu cột sống, sau đó loại bỏ những xương đã hoại tử. Người bình thường khó mà chịu đựng nổi nỗi đau đớn này, cho dù có thuốc tê đi chăng nữa thì anh nghĩ rằng cũng sẽ đau thấu xương!”

“Tất nhiên, trong Y học có một loại phẫu thuật gây sốc có thể giải quyết được vấn đề này, nhưng cách làm này ảnh hưởng rất lớn đối với hệ thần kinh. Trước mắt không thể nhận ra điều gì, nhưng khi nào chú Cố sáu mươi đến sáu lăm tuổi thì khả năng cao sẽ mắc bệnh đãng trí của người già!”

Tôn Hàn nói liền một đống khiến Cố Đình và Cố Hải Hà trợn mắt há mồm, hóa ra Tôn Hàn biết nhiều như vậy.

Nếu như không phải là biết rõ tường tận thì e là bọn họ đã cho rằng Tôn Hàn là bác sĩ nổi tiếng của bệnh viện nào đó!

“Đau…thì bố không sợ, nhưng mà bố không muốn dùng tiền của cậu ta!”

Cố Hải Hà cũng muốn đi lại như những người bình thường, nhưng đây không phải cái cớ để ông ấy hy sinh hạnh phúc của con gái mình.

“Vì sao?”, Tôn Hàn nháy mắt, hỏi.

“Bởi vì, bởi vì…chú không muốn dùng tiền của cháu. Chú không muốn mắc nợ cháu, thế có được không?!”. Cố Hải Hà cũng ngại nói ra, nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết.

Tôn Hàn nói: “Chú Cố, nói thật ra thì với tình trạng của chú thì chi phí một triệu tệ cũng chỉ là do bác sĩ đó đã an ủi chú thôi. Người có thể phẫu thuật cho chú chắc chắn phải là giáo sư hàng đầu trong nước, không đùa đâu”.

“Chỉ riêng việc mời giáo sư phẫu thuật thì ít nhất cũng phải tốn năm mươi triệu tệ, cụ thể cần thêm bao nhiêu chi phí nữa thì chú có thể tính toán. Nếu chỉ dựa vào Cố Đình thì cả đời này chú không thể nào đứng lên”.

Dù Tôn Hàn nói như vậy thì thái độ của Cố Hải Hà vẫn rất kiên quyết, ông ấy thẳng thừng nói: “Dù sao thì chú cũng không dùng tiền của cháu!”

Tôn Hàn lắc đầu: “Vậy thì phải xem chú Cố quyết định thế nào, hôm nay chúng ta tới đây thôi. Cố Đình, tiễn anh ra cửa nhé”.

“À… Vâng”.

Khi ra khởi nhà, Cố Đình đưa Tôn Hàn xuống dưới sân, cô ấy nói với giọng rất áy náy: “Anh Hàn, thực sự xin lỗi anh. Bố em, bình thường ông ấy rất dễ tính, không phải như thế này đâu!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.