Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 415




Tôn Hàn cười nói: “Tới nhà em”.

“Tới nhà em á, để làm gì vậy?”

Cố Đình nghe thấy thế liền dấy lên hy vọng, đừng nói là…

Nhưng tia hy vọng này nhanh chóng biến mất bởi lời giải thích của Tôn Hàn, cô ấy đã nghĩ quá nhiều. Nhưng chỉ thế thôi cũng đã khiến cô ấy vui vẻ.

“Tới xem vết thương của chú Cố thế nào để anh còn liên hệ với giáo sư khoa Chấn thương chỉnh hình làm phẫu thuật cho chú ấy”.

Cố Đình cảm thấy thế thì làm phiền Tôn Hàn quá, nhưng cô ấy không thốt nổi nên lời. Vì tâm nguyện lớn nhất của cô ấy là bố có thể đứng lên.

Mà tâm nguyện này có lẽ sẽ được thực hiện khi có sự giúp đỡ của Tôn Hàn.

“Anh Hàn, anh, vì sao anh lại đối xử tốt với em như vậy?”, Cố Đình vô cùng cảm kích anh.

Hai bố con họ sống nương tựa vào nhau bao nhiêu năm nay, cô ấy đã phải chịu biết bao nhiêu tủi hờn, nếm trải sự bạc bẽo của thói đời.

Cô ấy chưa từng nghĩ, có một ngày cô ấy được nhận sự quan tâm ấm áp đến vậy.

Tôn Hàn liếc mắt nhìn cô ấy, mỉm cười: “Em quên là anh đã nói gì ở công ty quảng cáo Long Thần sao? Em là Cố Đình, là em gái của anh!”

“Anh không tốt với em gái mình thì tốt với ai?”

Chỉ là…em gái thôi sao?

Đây không phải đáp án mà Cố Đình mong muốn.

Vào khoảnh khắc mà chị em Từ Kim Kiều biến sắc, Tôn Hàn trong mắt cô ấy hệt như một vị anh hùng đạp mây ngũ sắc đến giải cứu cô ấy vậy.

Cô ấy đột nhiên tự cười giễu trong lòng, hóa ra cũng chỉ là em gái.

“Vâng, em là em gái ngoan của anh Hàn”.

Cố Đình biết rằng Tôn Hàn cố ý nhấn mạnh, nếu như cứ cố bám lấy thì khoảng cách giữa cô ấy và Tôn Hàn sẽ chỉ càng lúc càng xa.

Cho đến khi không còn nhìn thấy nữa

Làm em gái thì có gì không tốt chứ, ít nhất thì anh Tên Hàn vẫn còn nhớ đến cô em gái là cô ấy.

Tên Hàn mìm cười lái xe. Cế Đình hiểu được ý của anh thì không còn gì tốt hơn.

Nếu như Liễu y y không xuất hiện thì có lẽ anh có thể chấp nhận Cố Đình, nhưng trên đời này không có nếu như

Họ về đến tiểu khu cũ Kim Diệp Viên.

Lần này Tôn Hàn không về nhà mà cùng Cố Đình đi thẳng đến nhà cô ấy.

Nhà Cố Đình không lớn lắm, những mảng tường đã ố vàng, cũ nát. Đồ dùng trong nhà rất đơn giản, trừ một cái ti vi màn hình tinh thể lỏng mới toanh có vẻ đắt ra thì chẳng có đồ vật gì có giá trị mấy cả.

Nhưng căn nhà này đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác rất sạch sẽ, không giống như trong nhà có bệnh nhân.

“Con về sớm thế!”

Cố Hải Hà ngồi trên xe lăn đẩy xe ra khỏi phòng. Sau khi nhìn thấy Tôn Hàn ông ấy hơi kinh ngạc, bởi con gái ông ấy đem một người đàn ông về nhà.

Bạn trai sao?

Ý nghĩ này liền lóe lên rồi biến mất ngay trong đầu Cố Hải Hà.

Nếu như Cố Đình có bạn trai thì sẽ không giấu ông ấy.

“Là, là Tôn Hàn sao?”

Khuôn mặt này đây quen thuộc, trừ việc bớt đi sự non nớt thì chính là khuôn mặt Tôn Hàn của ngày xưa.

“Chú Cố, đã lâu không gặp!”

“Đúng là đã rất nhiều năm không gặp rồi, cháu đã trưởng thành rồi. Nhưng chú Cố đã không còn đứng lên được nữa rồi. Tôn Hàn, cháu ngồi đi!”

Cố Hải Hà khổ sở nói, sau đó mời Tôn Hàn ngồi xuống.

Nếu như Tôn Hàn đã chứng kiến Cố Đình lớn lên, vậy thì có thể nói ông ấy đã chứng kiến Tôn Hàn lớn lên.

Thực ra Cố Hải Hà luôn thấy Tôn Hàn rất tốt. Ngày xưa Cố Đình luôn bám theo Tôn Hàn, ông ấy vẫn nghĩ rằng nếu Cố Đình kết hôn với Tôn Hàn thì cũng rất tốt.

Nhưng tiếc là nghe nói Tôn Hàn kết hôn, sau đó lại phạm tội nặng.

Vừa nghe thấy chuyện này, Cố Hải Hà còn thấy tiếc cho Tôn Hàn. Ông ấy không hiểu một đứa trẻ tốt như vậy tại sao lại làm ra cái chuyện bẩn thỉu khiến cả đời này cũng không ngóc đầu lên được như vậy chứ?

Tiếc nuối là một chuyện, nhưng sau khi biết Tôn Hàn trở về, cả nhà Dương Dung bày tỏ ý muốn tác hợp Cố Đình với Tôn Hàn, Cố Hải Hà vô cùng phản đối.

Nguyên nhân chỉ có một, đó là Tôn Hàn không xứng với Cố Đình nhà ông ấy.

Tuy Cố Hải Hà vẫn rất khách sáo với Tôn Hàn, nhưng nét mặt ông ấy lại không được tự nhiên lắm, không hề có sự vui mừng khi nhìn thấy người cháu đã không gặp nhiều năm.

“Con đi pha trà!”

Tâm trạng Cố Đình không được tốt lắm, liền chủ động đi pha trà.

Ngồi trên cái ghế gỗ kiểu cũ, nói thật thì Tôn Hàn thấy hơi đau mông, nhưng cũng không tiện nói ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.