Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 412




“Họ Từ của Từ Định Phương, yên tâm, tôi từng nghe tên rồi! Tuy bà là người nhà họ Từ, nhưng liệu có với đến được Từ Định Phương không?”

“Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, tôi chỉ biết nói theo luật thôi. Bà nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của công ty quảng cáo Long Thần. Nhưng khoản tiền Nghiêm Tống kiếm được mà bà đã phung phí mấy năm qua có lẽ đã vượt xa số cổ phần này. Tôi lấy lại cổ phần cho Nghiêm Tống, cũng không quá đáng!”

Tôn Hàn vẫn trả lời một cách nhẹ nhàng và súc tích.

Nhưng trong lòng của những người đang ngồi ở đây đều dậy sóng.

Từ Định Phương đấy!

Đó là nhân vật quyền thế bậc nhất của thành phố Nghi.

Hai chị em Từ Kim Kiều dám tự cao tự đại như vậy cũng vì được thơm lây quan hệ của nhà họ Từ, vì bọn họ thuộc nhánh phụ của nhà họ Từ.

Nhưng tên Tôn Hàn mà Nghiêm Tống mời đến này lại nhắc đến Từ Định Phương với giọng điệu như đang gọi anh A chị B vậy, bình thản vô cùng.

Từ Kim Kiều bắt đầu lo lắng, đôi mắt vẫn u ám nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn. Bà ta không dám chắc chắn Tôn Hàn thực sự có bản lĩnh ấy, hay chỉ đang phô trương thanh thế.

Nhưng một khi trao trả cổ phần, Từ Kim Kiều sẽ không còn gì nữa.

Trở về nhà họ Từ làm việc, thói đời nóng lạnh, là chuyện không thể nào.

Vì vậy, bà ta không thể để vụt mất Long Thần!

Không chỉ cổ phần, mà là toàn bộ công ty quảng cáo Long Thần!

“Chị, xem ra Nghiêm Tống muốn tìm người ngoài đến ức hiếp người nhà họ Từ chúng ta. Em nghĩ chúng ta không cần khách sáo nữa, cứ nhờ bác cả ra mặt cho chúng ta đi!!”, Từ Phúc Dương nghĩ tên Tôn Hàn này không đơn giản, bèn cất tiếng nói.

Bác cả của họ chính là Từ Định Phương quyền thế của thành phố Nghi.

Tất nhiên, phô trương thanh thế là chính thôi. Theo Tôn Hàn suy đoán, hai chị em Từ Kim Kiều hoàn toàn không có khả năng nhờ vả Từ Định Phương.

Nhà họ Từ có đầy nhánh, con cháu ở nhánh phụ nhiều vô kể, Từ Định Phương không quản lý hết.

“Đừng khách sáo. Tôi sẽ đi dùng cơm với em tôi vào lúc mười hai giờ. Hai người vẫn còn một tiếng rưỡi nữa, khá lâu đấy”.

“Bây giờ hai ông bà có thể vận dụng mọi mối quan hệ của mình, tôi sẽ tiếp từng người một”.

Tôn Hàn rút một điếu thuốc từ trong túi ra, Nghiêm Tống bèn nhanh nhảu châm lửa cho anh.

Hôm nay Nghiêm Tống mà không lật đổ Từ Kim Kiều thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa.

Thế nên hiện giờ, Nghiêm Tống là người sốt sắng hơn bất kỳ ai!

“Cậu Tôn, rốt cuộc cậu là ai?!”

Từ Kim Kiều hít một hơi thật sâu. Bà ta phóng túng là thật, có quyền có thế cũng là thật, nhưng không phải kẻ ngốc!

Đã đến nước này rồi, nếu bà ta còn nghĩ Tôn Hàn chỉ là người bình thường thì đúng là không có đầu óc.

“Để bà tìm thì bà lại không tìm. Thế thì tôi tìm nhé? Nghiêm túc mà nói thì tuy tôi lớn lên ở Mục Thành, nhưng lại không quen nhiều người ở đây. Tôi chỉ quen La Thông thôi. Nhưng rõ ràng, La Thông mà đấu được với bà thì không cần tôi ra mặt nữa”.

Tôn Hàn chỉ nói một câu như thế thôi nhưng đã làm tất cả đều xôn xao.

Anh nói mình ra mặt giúp Nghiêm Tống là vì La Thông của bất động sản Kinh Khoa – người giàu nhất Mục Thành!

Trời ạ!

Người giàu nhất Mục Thành còn phải nhờ Tôn Hàn ra mặt.

Rốt cuộc vị này ghê gớm đến mức nào?

Chẳng trách ông chủ của họ lại mời vị này giúp đỡ.

Đúng là chỉ có mãnh long mới dám qua sông.

Không có chút bản lĩnh này, làm sao dám áp chế người khác chứ?

Tất cả quản lý cấp cao trong phòng họp đều cảm thấy hả giận.

Họ chỉ lo Tôn Hàn sẽ “đứt dây” giữa đường.

“Hừ, để tôi xem cậu có thể tìm được ai? Dù sao tôi cũng nắm giữ năm mươi mốt phần trăm cổ phần của quảng cáo Long Thần, không ai lấy đi được!”

Từ Kim Kiều không chắc Tôn Hàn có bối cảnh và năng lực ra sao. Bà ta cũng là một cô con gái nhánh phụ thuộc hàng râu ria của nhà họ Từ.

Nếu nói bà ta không có tiếng nói gì ở nhà họ Từ, thì đúng là trò cười.

Một nhân vật nhỏ thì bà ta đối phó được, nhưng rõ ràng khó lòng đấu lại người này.

Vậy thì chơi trò mặt dày thôi.

Mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng mặc kệ bà ta đã động đến bao nhiêu tiền của quảng cáo Long Thần, nhưng năm xưa khi ép Nghiêm Tống lấy mình, bà ta quả thật đã rót vốn năm triệu vào công ty để lấy năm mươi mốt phần trăm cổ phần, đây là sự thật!

Dù có là ai đến thì cũng vô ích thôi!

Tôn Hàn nở một nụ cười vô hại, lấy điện thoại ra rồi chậm rãi nhấn gọi.

Giúp tôi tìm Từ Định Phương của thành phố

Nghi bảo ông ta trong vòng mười phút nữa phải chủ động gọi cho tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.