Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 411




“Xem ra cậu đến đây để lấy lại thể diện cho Cố Đình nhỉ. Tôi nói nghe này, thanh niên các cậu có biết thế nào là trời cao đất dày không? Cậu nghĩ công ty quảng cáo Long Thần là nơi cậu có thể ngang nhiên bước vào à? Có tin tôi đập gãy chân cậu rồi tống ra ngoài không?!”

Bước vào phòng, Từ Phúc Dương vừa nhìn thấy Tôn Hàn đã không tiếc lời châm chọc.

Nghe tới cụm từ ‘đập gãy chân’, Cố Đình vô thức giật thót trong lòng.

Tôn Hàn chỉ lãnh đạm nhìn sang, gật đầu tựa như đang nghĩ ngợi điều gì đó, “Đập gãy chân là một ý kiến hay, rất thích hợp để áp dụng cho ông”.

“Xin tự giới thiệu, tôi là Tôn Hàn, Cố Đình là đứa em gái đã khôn lớn cùng tôi. Hôm nay tôi đến đây để giúp nó trút giận, ông cũng có thể hiểu là, đến đây gây chuyện!”

Ớ!

Cả phòng họp đều ngỡ ngàng.

Không ngờ lại dám nói thẳng là đến đây gây chuyện!

Thế này thì quá ngông cuồng rồi.

Nhưng không ngờ đối phương đến đây vì trút giận cho Cố Đình.

“Xin hỏi cậu đến từ gia tộc nào?”

Từ Kim Kiều thông minh hơn Từ Phúc Dương rất nhiều. Bà ta thấy đối phương dám cả gan tìm đến tận cửa thì chắc chắn cũng có chút năng lực, bèn thăm dò trước.

“Chẳng phải thuộc gia tộc nào cả, tôi chỉ là người lớn lên ở Kim Diệp Viên mà thôi”.

Kim Diệp Viên là một khu nhà cũ xưa khá nổi tiếng ở Mục Thành.

Những người ngồi đây đều biết cả.

Nghĩ cũng đúng, các vị quản lý cấp cao đều biết Cố Đình là cô gái đến từ khu nhà cũ Kim Diệp Viên. Nếu Tôn Hàn đã bảo Cố Đình là cô em gái khôn lớn cùng anh, vậy anh nói mình lớn lên ở Kim Diệp Viên cũng không có gì lạ.

Không chờ hai chị em Từ Kim Kiều phản ứng lại, Tôn Hàn đã nói tiếp, “Nếu tất cả đã đến đông đủ, vậy thì họp thôi”.

“Buổi họp này do em trai tôi chủ trì, vị trí của cậu cũng là của nó. Cậu có tư cách gì ngồi vào đó? Cút ra!”

Biết Tôn Hàn chỉ là người sống ở một khu nhà nghèo, Từ Kim Kiều không khách sáo nữa, bèn hung hãn quát lớn.

“Theo tôi được biết, tổng giám đốc Nghiêm mới là ông chủ của quảng cáo Long Thần. Ghế mà tôi đang ngồi cũng là của ông ấy. Tôi ngồi đây, ông ấy còn chưa có ý kiến, bà có tư cách gì mà ý kiến chứ?”, Tôn Hàn nheo mắt hỏi.

Nghiêm Tống cũng tiếp lời, “Cậu Tôn nói phải. Buổi họp hôm nay sẽ do cậu Tôn chủ trì thay tôi. Cậu ấy có tư cách ngồi vào vị trí này!!”

Từ Kim Kiều bật cười khinh miệt, giọng chế nhạo, “Nghiêm Tống, ông mất trí rồi sao? Đừng nói là ông tin thằng nhóc này có thể ra mặt giúp ông đấy nhé?”

“Tôi tin!”

Thật ra Nghiêm Tống không tin Tôn Hàn, nhưng ông ta tin La Thông!

“Chị, hay là chúng ta gọi bảo vệ đi!”, Từ Phúc Dương thử đưa ra đề nghị.

Từ Kim Kiều khoát tay, “Không cần. Chị cũng muốn xem thử, một thằng oắt con lớn lên ở Kim Diệp Viên thì làm được trò gì!”

Dứt lời, Từ Kim Kiều đã tìm chỗ ngồi xuống, đặt chiếc túi sang trọng lên bàn, rồi châm một điếu thuốc.

Bà ta cười mỉa, “Cậu Tôn, có thể bắt đầu cuộc họp rồi”

Lúc này, Cố Đình đang ngồi cạnh Tôn Hàn, còn Nghiêm Tống kính cẩn đứng sau anh.

Mọi ánh mắt trong phòng họp đều đổ dồn vào Tôn Hàn.

Tôn Hàn ôn tồn cất lời, “Nội dung cuộc họp hôm nay rất đơn giản. Sa thải Từ Phúc Dương, và thu hồi toàn bộ cổ phần ở quảng cáo Long Thần của bà, Từ Kim Kiều!”

“Nếu Nghiêm Tống muốn ly hôn với bà, thật ngại quá, bà không được nhận bất kỳ tài sản chung nào”.

Những lời nói về cùng hùng hồn, kiêu ngạch

Thế nào là hùng hồn kiêu ngạc ?

Chính là thế này đây!

Những lời của Tân Hàn hoàn toàn không có ý cho phép thương lượng, như thể tôi chỉ thông báo cho bà biết thôi, bà chấp hành là được.

Không một ai giữ bình tĩnh được nữa.

Đặc biệt là Cố Đình, cô ấy không ngờ người anh Tôn Hàn lúc nào cũng hoà nhã lại có mặt tính cách bá đạo này.

Khiến cô ấy có ảo giác người anh Tôn Hàn của mình đã biến thành người khác vậy.

Từ Kim Kiều sững ra mất một lúc, vẻ mặt đột nhiên trở nên u ám, “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

“Chẳng lẽ khả năng diễn đạt của tôi có vấn đề khiến hai chị em bà không hiểu ý tôi à?”, Tôn Hàn lãnh đạm hỏi lại, ánh mắt lạnh đi.

Hiểu thì hiểu đấy, nhưng không tin.

Từ Kim Kiều không tin, Từ Phúc Dương cũng không tin lại có kẻ dám ngông cuồng ở trước mặt chị em họ như vậy!

Rốt cuộc là đối phương thực sự có bản lĩnh, hay chỉ vì là kẻ vô tri nên không biết sợ?

“Cậu có biết tôi họ Từ hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.