Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 410




Cố Đình không phải là kẻ ngốc. Tuy không nghe được hai chị em vô liêm sỉ kia bàn bạc gì với nhau, nhưng cô ấy có thể nhận ra Từ Phúc Dương chưa từ bỏ ý định với mình, cũng chẳng có ý tốt gì, bèn từ chối vô cùng dứt khoát.

“Thật ngại quá, tôi không dự định về đây làm việc!”

Bị từ chối, sắc mặt của Từ Kim Kiều kém đi hẳn. Bà ta gằn giọng uy hiếp, “Ha ha, không về đây làm việc, vậy cô đến đây làm gì? Cố Đình, tôi biết cô có năng lực, cảm thấy mình đi đến đâu cũng sẽ kiếm cơm được!”

“Nhưng tôi cảnh cáo cô, thế giới này thuộc về những kẻ có quyền! Ở thành phố Nghi này, không ai có quyền có thế hơn nhà họ Từ chúng tôi!”

“Nói cho cô hay, nếu cô không ngoan ngoãn, ép chết cô chỉ là chuyện nhỏ!”

Ánh mắt của Cố Đình tối lại, biết những điều Từ Kim Kiều nói đều là sự thật.

Quyền lực của nhà họ Từ ở thành phố Nghi có thể sánh ngang trời!

“Ép chết ai?”, đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Không ngờ trong công ty còn có người dám chống đối Từ Kim Kiều?

Ai nấy đều sửng sốt nhìn qua.

Nhìn thấy người lên tiếng lại là… Nghiêm Tống!

Từ Kim Kiều nhìn thấy Nghiêm Tống cũng chỉ lạnh lùng cười, không quan tâm đến tình nghĩa vợ chồng gì nữa.

“Nghiêm Tống, hôm nay ông lên cơn điên à? Tôi còn chưa đi làm đẹp thì đã bị ông gọi đến công ty. Nếu không cho tôi một lời giải thích hợp lý thì hôm nay tôi cho ông ngủ trên sân thượng đấy!!”

Từ Kim Kiều không hề đùa giỡn. Dám quấy rầy bà ta đi làm đẹp chính là tội chết!

Bây giờ đang là mùa đông, nếu thực sự phải ngủ một đêm ở sân thượng thì có khả năng sẽ chết cóng mất.

Thấy người lên tiếng là Nghiêm Tống, tất cả nhân viên đều chán nản.

Còn tưởng là ai dám ra mặt cho Cố Đình!

Nếu như người đó là ông chủ Nghiêm Tống thì chẳng ra mặt nổi đâu.

Cả công ty này, ai mà không biết Nghiêm Tống bị Từ Kim Kiều áp chế. Chỉ cần Từ Kim Kiều nổi giận, Nghiêm Tống buộc phải nghe theo.

Như bây giờ vậy, chắc hẳn ông chủ của họ lại phải cúi đầu thôi.

Nhân viên công ty không trách Nghiêm Tống sợ vợ, Từ Kim Kiều là con gái nhà họ Từ, không thể xúc phạm đâu!

Nhưng lần này, thái độ của Nghiêm Tống hoàn toàn khác hẳn, đôi mắt còn nhìn thẳng vào Từ Kim Kiều, không hề tránh né.

Trong ánh mắt ấy cũng không còn tình cảm vợ chồng nữa.

Ông ta lạnh lùng và trịnh trọng nói, “Là tôi mời cô Cố Đình đến công ty. Về việc gọi hai người đến tham dự cuộc họp, đương nhiên cũng có lý do chính đáng”.

“Thưa cô Cố Đình, cậu Tôn đang chờ cô trong phòng họp”.

Nghiêm Tống không hề khách sáo với Từ Kim Kiều, nhưng lại cực kỳ lễ độ với Cố Đình, tựa như đang tiếp đãi một vị khách quý vậy.

Cả đại sảnh công ty lập tức xôn xao.

Đã bao giờ thấy ông chủ tỏ thái độ cứng rắn như vậy với Từ Kim Kiều chưa?

Xưa nay chưa từng thấy!

Cậu, cậu Tôn?

Chẳng lẽ là anh Tôn Hàn của cô ấy à?

Cố Đình ngẩn người, vô thức đi theo Nghiêm Tống vào phòng họp.

Có phải hay không, chỉ cần gặp là biết.

Nghiêm Tống dẫn Cố Đình vào phòng họp trước, để hai chị em Từ Kim Kiều ở sảnh cho nhân viên hướng dẫn.

“Chị ạ, xem ra Nghiêm Tống có chuẩn bị trước khi đến đây đấy ạ!”, Từ Phúc Dương không bình tĩnh được nữa, cảm thấy hơi bất an.

“Chắc là cảm thấy mình tìm được chỗ dựa tốt thôi chứ gì? Nghĩ rằng loại người nào cũng có thể đấu với nhà họ Từ chúng ta à! Đi thôi, theo chị vào gặp ‘cậu Tôn’ gì đó, chị muốn xem xem chỗ dựa của Nghiêm Tống lợi hại đến mức nào!”

“Vâng, vâng!”

Két!

Sau khi đẩy cửa phòng họp ra, người đầu tiên mà Cố Đình nhìn thấy là Tôn Hàn đang ngồi đan tay gác cằm ở ghế tổng giám đốc. Cô ấy vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.

“Anh, anh Tôn Hàn!”

“Ngồi bên cạnh anh đi, xem kịch hay”, Tôn Hàn dịu dàng cười nói.

“Vâng ạ!”

Đúng lúc này, một tiếng ‘ầm’ vang lên, cánh cửa phòng họp lại bị đẩy mạnh ra.

Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương hùng hổ bước vào.

Thấy chị em họ, mười mấy vị quản lý cấp cao đều vô thức rụt cổ lại vì nể sợ như mọi khi.

“Tôi còn đang thắc mắc rốt cuộc Nghiêm Tống tìm được ai mà lại dám trái ý chúng tôi, thì ra là một cậu đẹp trai à. Tôi nhớ ra rồi, hôm Cố Đình đi phỏng vấn, cậu cũng có mặt ở đó đúng chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.