Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 407




Nghiêm Tống thở dài rồi tự giễu nói: “Từ Phúc Dương”.

“Anh cũng biết chuyện nhà tôi rồi đấy, tôi phải sống áp bức thế nào, anh còn lạ gì nữa”.

“Từ Kim Kiều sợ tôi ngọc nát đá tan, khiến bà ta mất đi nguồn trợ cấp nên đã nhờ người nhà họ Từ giúp đỡ, cướp quyền quản lý công ty của tôi rồi. Bây giờ, ngoài mặt thì tôi vẫn là chủ của Long Thần, nhưng thực chất công ty do Từ Phúc Dương điều hành rồi”.

“Nếu không anh tưởng tôi lại để một tên khốn dốt nát như Từ Phúc Dương ngồi vào ghế phó tổng sao?”

La Thông nhất thời im bặt.

Nghiêm Tống không kể nên ông ta cũng không quan tâm đến chuyện của quảng cáo Long Thần, vì thế không hề biết công ty này đã đổi chủ rồi.

La Thông nhìn Nghiêm Tống với đầy vẻ thương cảm.

Sau đó ông ta lại nhìn Tôn Hàn với vẻ hi vọng.

Từ Kim Kiều có nhà họ Từ chống lưng nên ông ta cũng không thể giúp được gì.

Nhưng nếu công tử lên tiếng thì nhà họ Từ còn con để Phù Nghiêm Tổng thờ ra một hơi, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc rồi nhìn Tên Hàn với vẻ thành khẩn

“Tôn công tử, Cố Đình đã lập được không ít công lao cho công ty của tôi nên tôi cũng có tính toán cho chuyện này rồi”.

“Tôi biết số tiền này chẳng là gì với cậu cả, mà nó cũng không đủ để xoá bỏ sự hổ thẹn của tôi với cô ấy, nhưng chẳng giấu gì cậu, giờ tôi chỉ có thế đền bù cho cô ấy bằng này thôi”.

“Mà cũng chỉ có vậy, tôi mới có thể bày tỏ sự hổ thẹn của mình với cô ấy”.

Một người khiến La Thông phải khúm núm chắc chắn không để mắt tới số tiền cỏn con này.

Tôn Hàn cau mày nói: “Ông có muốn lấy lại mọi thứ thuộc về mình không?”

Nghe thấy vậy, La Thông lập tức mừng ra mặt.

Nhưng Nghiêm Tống lại hoảng hốt hỏi: “Tôi, tôi không hiểu ý của cậu”.

Không phải ông ấy không tin, mà là không dám tin.

Đoạt lại mọi quyền hành từ tay Từ Kim Kiều dễ vậy sao?

Thấy thức ăn đã được mang lên, Tôn Hàn mở một chai rượu rồi từ tốn nói: “Tối nay cứ uống thật say với tôi rồi ngày mai, ông hãy tổ chức một cuộc họp, sau đó mời tất cả những người gây trở ngại cho ông đến”.

“Đương nhiên bao gồm cả người nhà họ Từ nghe có vẻ rất ghê gớm ấy”.

“Còn lại thì tôi sẽ xử lý thay ông”.

Chuyện này…

Nghiêm Tống không tin vào tai mình nên vô thức nhìn sang La Thông, Tôn công tử này có lai lịch thế nào mà dám phát ngôn mạnh miệng như vậy?

La Thông lập tức rót đầy một chén rượu đưa tới rồi nói: “Còn ngẩn ra đấy làm gì? Mau uống cạn chén này rồi cảm ơn Tôn công tử đi”.

“Tông công tử, tôi uống cạn trước, còn cậu tuỳ ý nhé”.

Đến La Thông còn nói vậy nên Nghiêm Tống không chần chừ nữa, nhanh chóng nhận lấy chén rượu rồi uống một hơi hết sạch.

Chín giờ sáng ngày hôm sau.

Cuối cùng thì sương mù đã tan trên bầu trời của Mục Thành.

Cố Đình cũng mỉm cười.

Hôm nay sẽ có mặt trời thật rồi.

“Cố Đình, có chuyện gì à mà con cứ nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cười ngây ngốc thế?”, Cố Hải Hà hỏi.

Trong một tiếng, Tiểu Đình đã thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ tám lần rồi.

Ông ấy thật sự không hiểu trên trời có thứ gì mà con gái mình cứ nhìn miết thế?

Cố Đình ngoảnh lại cười đáp: “Bố, bố không hiểu đâu”.

Đương nhiên Cố Hải Hà không hiểu, vì Tôn Hàn đã nói với cô ấy rằng hôm nay khi mặt trời mọc, mọi khổ đau của cô ấy sẽ biến mất.

Nhưng…

Cố Đình nhìn bố mình đang ngồi trên xe lăn rồi lại hơi xụ mặt xuống.

Mặt trời đã ló dạng, nhưng nỗi khổ của cô ấy vẫn còn.

Cô ấy không trách Tôn Hàn lừa mình, vì việc của cô ấy thật sự rất phiền phức.

Lúc này, điện thoại chợt đổ chuông.

Cố Đình lấy điện thoại ra thì thấy là Tôn Hàn gọi đến, làm cô ấy nhất thời suy nghĩ vẩn vơ.

Lẽ nào… Tôn Hàn không hề lừa cô ấy, anh đã giải quyết mọi rắc rối cho cô ấy rồi?

Cố Đình nghe máy.

“Mười giờ, em đến công ty quảng cáo Long Thần nhé”.

Công ty quảng cáo Long Thần cũng không phải là công ty quá lớn, cả văn phòng công ty nằm trên tầng sáu toà nhà văn phòng ở một khu vực sầm uất của Mục Thành.

Nhưng dù sao cũng là ở Mục Thành, nên cũng không được xem là công ty nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.