Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 390




Có lẽ những người khác nghe thấy lời của Ngô Tuyết Phong sẽ vô cùng tức giận, nhưng Tôn Hàn lại rất bình tĩnh.

Dù sao thì thậm chí anh còn gặp phải người phụ nữ còn vô liêm sỉ hơn thế kìa.

“Chia tay? Tôn Hàn à, cậu nói nghe thì dễ dàng lắm, cậu có biết tôi đã trả giá biết bao nhiêu vì cô ấy không? Tôi mua trả góp nhà, mua trả góp xe cũng là vì cô ấy, bây giờ mỗi tháng áp lực tiền bạc nặng nề đến nỗi tôi không thở nổi!”

“Tôi cứ tưởng rằng tôi thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô ấy thì cô ấy sẽ luôn yêu tôi, luôn ở bên tôi. Như thế thì cho dù có vất vả cỡ nào tôi cũng có thể chịu được!”

“Nhưng lúc tôi đến công ty đón cô ấy, tôi lại tận mắt nhìn thấy cô ấy ôm ấp với một người đàn ông rồi đi vào xe Mercedes S-Class, tôi sắp sụp đổ đến nơi rồi!”

Tôn Hàn sững ra, hình như xe của anh cũng là Mercedes S-Class?

Tất nhiên, đây chỉ là một sự trùng hợp mà thôi.

“Vậy cậu cảm thấy cậu sẽ làm thế nào?”, Tôn Hàn hỏi.

“Giết đôi gian phu dâm phụ đó, sau đó tôi cũng tự sát luôn!!”, mắt Ngô Tuyết Phong đột nhiên tỏa ra ánh sáng hung ác và quả quyết vô cùng.

Một người đã điên lên thì có thể làm ra bất cứ chuyện gì.

Ngô Tuyết Phong nói vậy có lẽ là để phát tiết, nếu thực sự đưa cậu ta một con dao thì chưa chắc cậu ta đã dám làm như vậy thật!

Nhưng chắc chắn cậu ta đang có suy nghĩ này.

Tôn Hàn ở nhà tù phía Nam sáu năm, anh đã gặp đủ thể loại người. Thực ra phần lớn trong số họ chưa chắc đã là kẻ gian ác, có rất nhiều kiểu người như Ngô Tuyết Phong, đã phạm phải tội ác không thể bù đắp trong cơn giận dữ.

“Muốn giết người sao, cậu có gan không?”. Tôn Hàn không khuyên mà uống một ly bia, sau đó cười hỏi.

Khuôn mặt anh tràn đầy sự đùa cợt, tựa như đang xem kịch.

Sao tôi lại không có gan? Cậu có tin ngày mai tôi sẽ làm thế ngay không ! Vì uống bia nên tinh thần đã không còn minh mẫn, lửa giận của Ngô Tuyết Phong xộc lên đầu, cậu ta liền tức giận gàu lên.

Tên Hàn phất tay. Cậu có dám không thì đừng có hỏi tôi, nếu không đến lúc xảy ra chuyện rồi thì tôi sẽ thành từng phạm mất

“Hồi còn học cấp ba, cậu luôn sợ rắc rối. Nếu có chỗ nào đánh nhau thì cậu luôn là người trốn nhanh nhất. Nếu cậu thực sự dám làm như vậy thì tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác đấy!”

Ngô Tuyết Phong đỏ ngầu hai mắt, nhìn chằm chằm Tôn Hàn mà chẳng nói lời nào.

Tôn Hàn bật cười, anh cũng không để ý, tiếp tục nói: “Nhưng khiến tôi nhìn cậu bằng con mắt khác thì đã làm sao? Tôi chẳng phải là gì đối với cậu, cậu sống có tốt hay không cũng chẳng liên quan gì đến tôi. Cho dù cậu có đi ngồi tù thì chắc tôi cũng chỉ buồn thương cho cậu một lúc, không phải, cùng lắm là một phút thôi”.

“Sau một phút đó thì có lẽ tôi đã quên đi cậu là ai rồi. Thói đời này cũng như vậy đấy, người ta sẽ chẳng nghĩ rằng cậu làm một việc rất đáng mặt đàn ông rồi nhìn cậu bằng con mắt khác. Ngược lại, rất nhiều người quen của cậu sẽ cười nhạo cậu, chê cười cậu ngu”.

“Tất nhiên, người nhà cậu nuôi nấng cậu không dễ dàng gì, có lẽ họ sẽ đau lòng vì cậu”.

“Nhưng mà, nhưng mà tôi không nuốt trôi cục tức này được!”

Ngô Tuyết Phong đã hiểu ý tốt của Tôn Hàn, nhưng trong lòng vẫn nghẹn một cục tức, mỗi khi nhớ đến cảnh bạn gái lên chiếc xe Mercedes đó là cậu ta sắp ngạt thở đến nơi.

“Có lẽ không chỉ vì bị lừa gạt về mặt tình cảm mà còn vì khoản nợ cậu đang phải gánh đúng không? Vì bạn gái cậu mà tiền trả góp xe và tiền trả góp nhà của cậu ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn tệ, gần một triệu tệ rồi”.

“Với chút tiền lương ít ỏi của cậu, đợi cậu trả xong thì chắc cũng đến hết đời rồi”.

“Thế nên cậu cảm thấy, bạn gái phụ lòng cậu nên cậu không nhìn thấy tiền đồ và tương lai của mình nữa đúng không”.

Tôn Hàn không hề nói bừa, hồi còn ở trong tù, lúc nào anh cũng trải qua cảm giác này.

Sáu năm khổ sở trong tù, Lâm Mỹ Quyên chưa từng đến thăm anh lấy một lần.

“Đúng!”, Ngô Tuyết Phong dứt khoát thừa nhận.

“Một triệu tệ thực sự rất nhiều sao?”, Tôn Hàn đột nhiên hỏi.

“Chẳng lẽ không nhiều sao?”

“Không nhiều”.

Tôn Hàn im lặng một lúc, sao đó tháo chiếc đồng hồ trên tay ra quăng xuống bàn: “Một cấp dưới tặng đồng hồ này cho tôi, hãng Omega đấy”.

“Ngày mai cậu tỉnh rượu thì cầm nó đến quán đồng hồ mà bán. Nếu như nó không giải quyết được vấn đề kinh tế của cậu bây giờ thì chúng ta không cần liên lạc nữa”.

Thực ra anh cũng không định thay đổi cuộc sống của Ngô Tuyết Phong, nhưng vừa hay gặp dịp thế này thì giúp một tay.

Giống như anh đối xử với Trần Thanh Sương vậy, giúp Trần Thanh Sương thay đổi số phận chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay đối với anh.

Ngô Tuyết Phong kinh ngạc, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ: “Cậu, cậu không đùa chứ?”

Tôn Hàn bật cười lộ ra hai hàm răng trắng: “Cậu nghĩ tôi đùa cậu làm gì hả Ngô Tuyết Phong!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.