Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 389




Đáp án đã hiện rõ trên khuôn mặt Ngô Tuyết Phong.

Ngô Tuyết Phong không trả lời, cậu ta ngồi xuống rồi nhìn đống rượu trên bàn, trên mặt cậu ta liền hiện rõ sự khẩn trương: “Cậu…”

“Tôi không biết cậu thích loại rượu gì nên chọn mỗi loại một chai. Cậu muốn uống loại nào?”

Ngô Tuyết Phong nuốt một ngụm nước bọt, vấn đề không nằm ở chọn loại rượu nào, mà là cậu ta nhận ra chẳng có loại rượu nào trên bàn là rẻ cả.

Cậu ta muốn đến quán bar Ngu Sơn uống rượu là vì đây là nơi xa xỉ nhất Mục Thành.

Hôm nay Ngô Tuyết Phong không định uống rượu mà chỉ định tới để tiêu tiền.

Uống hết hơn một nghìn tệ, chi tiêu thoải mái một lần cho sảng khoái!

Vấn đề là, chỗ rượu này hình như không chỉ một nghìn tệ.

“Tôn Hàn à, chúng ta có thể đổi rượu khác được không?”, Ngô Tuyết Phong nói ra rất khó khăn.

Cậu ta nghĩ Tôn Hàn vừa mới ra tù, làm sao có tiền được. Hơn nữa cậu ta đã chọn nơi này, thế nên cậu ta cũng đã chuẩn bị tâm lý để trả tiền.

Nhưng cũng phải đủ tiền để trả mới được!

“Đổi cái gì mà đổi, tối nay cậu hãy uống thật sảng khoái đi, những cái khác tôi sẽ phụ trách”.

Tôn Hàn tất nhiên nhận ra ngay Ngô Tuyết Phong đang lo lắng điều gì, thế nên liền vẫy tay gọi phục vụ tới.

“Thưa anh, anh cần gì?”

“Mật mã thẻ này là… Anh quẹt mười nghìn tệ trước, nhiều thì trả lại, thiếu thì tôi bù thêm sau”. Tôn Hàn lấy thẻ ngân hàng ra để trên bàn để xóa tan sự kiêng dè của Ngô Tuyết Phong, sau đó anh nhìn cậu ta: “Chọn một loại đi chứ?”

“Vậy, vậy uống bia là được, uống bia mới tận hứng!”

“Vậy phiền anh dọn hai loại còn lại xuống!”

“Vâng thưa anh!”. Phục vụ dọn rượu Tây và rượu vang xuống, đem thẻ ngân hàng đi. Sau đó đột nhiên nhớ ra điều gì, phục vụ lại quay lại nói: “Phải rồi thưa hai anh, tôi thấy hai anh chỉ đi hai người, có cần tôi tìm vài cô gái xinh đẹp đến cho thêm phần sôi động không ạ?”

Phục vụ người bình thường đương nhiên sẽ không hỏi điều này, nhưng hai người này hiển nhiên là khách sộp không thiếu tiền, gọi vài em tiếp rượu tới cũng có thể tăng thêm tiền rượu.

“Ngô Tuyết Phong, cậu thấy sao? Không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu”. Tôn Hàn thì sao cũng được, anh không có hứng thú đặc biệt với cái này, thế là liền hỏi ý kiến của Ngô Tuyết Phong.

“Không cần đâu, chúng ta nói chuyện đi”.

Ngô Tuyết Phong do dự trong chốc lát, nhưng vẫn từ chối. Dù cho lúc này cậu ta đã thực sự cảm giác được, hình như Tôn Hàn đúng là một người không hề thiếu tiền.

“Vâng ạ, hai người cứ từ từ thưởng thức!”

Tôn Hàn vừa bật nắp bia vừa cười nói: “Nhìn cậu trông nhiều tâm sự thế, có chuyện gì vậy?”

“Uống bia đã rồi nói!”

Tâm trạng Ngô Tuyết Phong rất phức tạp, nhưng vẫn chưa muốn trút ra. Cậu ta cụng ly bia đã rót đầy ắp với ly của Tôn Hàn: “Tôi cạn đây, cậu thì tùy!”

Chai bia này là chai nhỏ, hai chai bia mới gần rót đầy một ly bia.

Mà Ngô Tuyết Phong uống một hơi cạn sạch.

Tôn Hàn nhếch miệng, cũng cạn theo.

Nói ra thì Tôn Hàn thấy hơi buồn cười, anh đang rảnh rỗi nên muốn tìm Ngô Tuyết Phong uống rượu, ai ngờ một Ngô Tuyết Phong luôn đem lại cho anh cảm giác cậu ta là một giáo viên chất phác thành thật, giờ đây lại đột nhiên nổi loạn.

Anh không khỏi hoài nghi, có phải anh đã lỡ hẹn một đống phiền phức ra đây không?

Nhưng có nhiều chuyện, đã đến rồi thì chỉ có thể chấp nhận.

Ngô Tuyết Phong cũng tới rồi, anh cũng không ngại uống với cậu ta để giải tỏa nỗi lòng.

Hai người chén chú chén anh, mới hơn nửa tiếng mà đã uống gần hết một két bia.

Tôn Hàn vẫy tay, gọi nhân viên phục vụ tới đem một két nữa lên.

Mà lúc này, mặt Ngô Tuyết Phong cũng đỏ bừng. Cậu ta đã say mèm, nói năng cũng bắt đầu ú ớ: “Tôn Hàn, tôi… Cảm ơn cậu đã mời tôi uống bia!”

“Đừng nói đến chuyện đó. Có tâm sự gì thì cứ nói ra, tôi không muốn nghe mấy câu say rượu đâu”, Tôn Hàn chợt nói.

Tuy anh cũng thích uống bia rượu, nhưng tuyệt đối không thích những người mượn men say để la lối om sòm.

“Vậy tôi hỏi cậu, ví dụ cậu nhìn thấy bạn gái cậu lên xe người đàn ông khác, cậu gọi điện hỏi cô ấy đang ở đâu thì cô ấy còn không biết xấu hổ mà nói cô ấy đang ở nhà. Thậm chí cô ấy còn hỏi cậu đã chuẩn bị xong hai trăm nghìn tệ tiền sính lễ cho nhà cô ấy chưa! Cậu nghĩ thế nào?!”

Tôn Hàn nhíu mày, anh đã có thể xác định được, Ngô Tuyết Phong tuy đang hỏi anh, nhưng nhân vật chính là cậu ta.

Đây cũng là nguyên nhân mà cậu ta ủ rũ đến mức này.

“Chia tay là được. Một đời dài như vậy, ai mà không gặp phải một vài cô gái tệ chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.