Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 371




Anh nói chuyện với Đồng Đồng thêm tầm mười phút rồi cúp máy với tâm trạng vui vẻ.

Sau khi cúp điện thoại, nét mặt anh lại lạnh lùng hơn. Anh đi tới trước cửa sổ sát đất, chắp tay nhìn xuống thành phố này.

Reng reng reng!

Vài phút sau, điện thoại của anh rung lên.

Tôn Hàn cầm điện thoại lên rồi bắt máy.

“Cậu chủ, tôi là La Thông!”

Tôn Hàn hờ hững đáp: “Ừm, việc ngọc bội thế nào rồi?”

Mạng lưới của Thiên Cửu Môn trải rộng khắp Tây Nam, cho dù là một nơi nhỏ bé như Mục Thành cũng có người của Thiên Cửu Môn.

Còn La Thông chính là người phụ trách khu vực này. Ngoài mặt ông ta là một doanh nhân kinh doanh bất động sản giàu có bậc nhất Mục Thành.

“Cậu chủ, mẹ nuôi cậu đem miếng ngọc đó đến cửa hàng vàng bạc đá quý để kiểm định, miếng ngọc đó tám phần giống với ngọc Tụ thượng hạng nhưng bởi ngọc Tụ hiếm thấy nên ông chủ cũng không dám chắc, chỉ đưa ra giá năm trăm nghìn tệ. Mẹ nuôi của cậu chủ cho rằng ông chủ đó lừa đảo nên chưa bán!”

Nếu là ngọc bội chế tác từ ngọc Tụ thượng hạng thì giá trị phải từ ba triệu tệ trở lên, còn lên cao được tới bao nhiêu thì không thể biết được.

Tôn Hàn trong lòng tự cười nhạo chính bản thân mình, anh nói: “Bảo ông chủ đó mua lại cho tôi!”

“Vâng!”

Vốn dĩ Tôn Hàn cũng không quá muốn lấy lại miếng ngọc này, hoặc ít nhất là tạm thời chưa muốn.

Sau khi trải qua biến cố năm xưa, anh mất tất cả nên cũng chưa nghĩ đến việc đi tìm ra thân thế thật của mình.

Nhưng đáng ra mẹ nuôi của anh không nên đem miếng ngọc đó đi bán!

“Ngoài ra còn một chuyện tôi muốn nhờ ông giúp. Ngày kia là ngày người thầy có ơn với tôi về hưu, tôi muốn tặng thầy ấy một món quà. Con người ông ấy không ham tiền tài, không màng danh lợi, chỉ duy nhất vô cùng yêu thích nhà thư pháp Ngô Nguy. Cả đời ông ấy mong có được một bức thư pháp của nhà thư pháp này. Ông hãy tìm mua giúp tôi bút tích thật của Ngô Nguy!”

Còn chuyện miếng ngọc bội, Tôn Hàn cũng chẳng nghĩ nhiều. Nếu mẹ nuôi anh đã muốn bán nó lấy tiền thì anh dùng tiền mua lại là được.

“Tôi hiểu rồi, cậu chủ!”

……

Một ngày sau là tới ngày mà Lý Tình tổ chức buổi lễ nghỉ hưu long trọng cho thầy chủ nhiệm.

Thực ra buổi lễ này cũng chẳng có gì phức tạp, chỉ là những học trò năm đó tụ họp lại với nhau ở khách sạn Kim Dương để kỷ niệm và đặt dấu kết thúc cho sự nghiệp trồng người hơn bốn mươi năm của thầy chủ nhiệm.

Theo lời Ngô Tuyết Phong thì Lý Tình còn định dùng quan hệ của mình để mời vài vi lãnh đạo cấp cao tới chúc mừng nhưng Tần Chính đã từ chối.

Thầy Tần nói chỉ cần gặp lại học trò là vui rồi. Có thêm nhiều người càng phức tạp.

Đối với những người không màng hư vinh thì quả thực chỉ cần như vậy là đủ.

La Thông là một người đàn ông chưa tới bốn mươi, tóc cắt ngắn gọn gàng và mặc bộ âu phục màu xám tro.

“Cậu chủ, Ngô Nguy không chỉ là một nhà thư pháp mà còn là một nhân vật rất có tiếng tăm. Lúc sinh thời ông ấy có rất nhiều học trò, bức thư pháp này là tác phẩm mà khi còn sống ông ấy nâng niu nhất. Tôi phải đích thân ra ngoài tỉnh để mua nó về đây!”

“Bức thư pháp này có tám chữ vi nhân sư già, tiên chính kỳ thân (muốn làm thầy người khác thì trucớc tiên phải rèn giữa bản thân mình). Đây là trâm ngôn của Ngô Nguy khi còn sống, cũng là điều khiến người khác ngưồng mộ ông ấy nhất.

Quà thực, cuộc đời ông ấy đã làm được tám chữ này!”

Trong phòng trà trên tầng hai của khách sạn, La

Thông vừa tươi cười via dùng hai tay đưa món quà đã được bọc tinh xào cho Tôn Hàn và giải thích.

Món quà này rất hợp với thầy Tân của anh.

Tôn Hàn gật đầu, khẽ mỉm cười rồi đứng dậy nói: “Đưa tôi đến khách sạn Kim Dương!”

Tối nay chắc chắn sẽ phải uống rượu nên anh sẽ không tự lái xe.

“Vâng, cậu chủ!”

Hai người họ đi xuống dưới, La Thông lái chiếc BMW 840i mới mua đưa Tôn Hàn đến cổng khách sạn Kim Dương, sau đó vội vã xuống xe mở cửa cho anh.

“Cậu chủ, lát nữa có cần tôi lên kính thầy của cậu một ly không?”

La Thông là nhân vật rất có máu mặt ở Mục Thành này, người được ông ta kính rượu thì đúng là mở mày mở mặt.

Nhưng vấn đề không phải nằm ở đó. Đã là người thầy có ơn với Tôn Hàn thì được kính rượu người đó mới là vinh dự của La Thông.

“Thầy tôi không thích những thứ phù phiếm nên không cần đâu”, Tôn Hàn xuống xe, từ chối lời đề nghị của La Thông.

“Vâng cậu chủ!”

“Ừm”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.