Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 370




Tôn Hàn cũng không muốn làm lớn chuyện này rồi chẳng ai được vui vẻ nên đổi chủ đề khác.

Nhắc đến em gái Từ Hạ, nét mặt Dương Dung hơi đông cứng lại, gượng gạo đáp: “Tối hôm qua sau khi con đi khỏi không lâu, nó gọi điện cho mẹ, mẹ đã cho nó số của con. Đợi khi có thời gian nó tự nhiên sẽ gọi điện cho con thôi!”

Tôn Hàn không biết câu nào của mẹ nuôi là thật, câu nào là giả. Nhưng nếu Dương Dung đã nói vậy rồi anh cũng không tiện nói thêm.

“Mẹ, lúc bố đi đã nói với con người gửi con lại đây có để lại cho con một miếng ngọc bội! Con đã lớn thế này rồi, mẹ đưa miếng ngọc đó cho con được không?”

Đột nhiên Tôn Hàn nhắc tới chuyện này khiến mặt Dương Dung sầm lại.

Bà ta không ngờ con người chết tiệt kia lại đem câu chuyện này kể với Tôn Hàn!

Miếng ngọc đó bà ta mới đem đi giám định cách đây không lâu. Người kiểm định nói với bà ta miếng ngọc này có thể bán với giá hơn năm trăm nghìn tệ!

Nhưng Dương Dung cứ cảm thấy món đồ này không chỉ bán được với giá đó, hơn nữa số tiền đó cũng không đủ để cho Từ Tiểu Bân lấy Lâm Nhã Nhi cho nên bà ta mới chưa bán!

Miếng ngọc bội này Dương Dung định bụng để lại cho con trai và cháu trai mình.

Sao có thể trả lại cho Tôn Hàn được chứ!

Không đúng, hiện giờ miếng ngọc bội này đã là của nhà bà ta rồi, không liên quan gì đến Tôn Hàn hết.

Nghĩ đến đây, Dương Dung hắng giọng, thuận miệng đáp: “Đã bao nhiêu năm rồi, cái thứ đó đã thất lạc từ lâu lắm rồi. Con cũng đừng nghe ông ta nói linh tinh, thứ đó vốn đâu phải ngọc bội gì, chỉ là một viên đá trông hơi đẹp mà thôi. Con tới mấy tiệm đồ chơi, vài trăm tệ là mua được một món như vậy!”

Ngọc bội thất lạc?

Nếu là Tôn Hàn trước đây thì chắc đã tin rồi.

Nhưng Tôn Hàn sớm đã không còn là con người trước đây nữa. Câu nào của mẹ nuôi là thật, câu nào là giả anh nghe qua cũng nhận ra.

Anh biết việc ngọc bội thất lạc là giả, còn việc Dương Dung không muốn đưa nó cho anh mới là thật.

“Mất rồi thì thôi vậy”, Tôn Hàn không truy cứu thêm, nhổm dậy từ trên băng ghế rồi nói tiếp: “Không còn sớm nữa, con về trước đây”.

Đợi Tôn Hàn ra khỏi cửa, Từ Tiểu Bân vội vã sà đến chỗ mẹ mình hỏi: “Mẹ, ngọc bội gì vậy?”

Dương Dung liếc nhìn con trai mình rồi đáp: “Là miếng ngọc có giá trị mấy trăm nghìn tệ!”

“Cái gì? Mấy trăm nghìn tệ?”, Từ Tiểu Bân kinh ngạc.

“Mày nói to thêm tý nữa đi rồi Tôn Hàn quay lại thì vui!”

“Con nói bé, con nói bé! Mẹ, miếng, miếng ngọc bội đó…”, Từ Tiểu Bân ánh mắt đầy thèm khát.

Miếng ngọc bội này đổi ra tiền được mấy trăm nghìn tệ cơ mà!

“Tạm thời mày đừng tơ tưởng đến nó, miếng ngọc này mẹ để dành cho cháu trai mẹ! Nếu mày muốn thì cho mẹ bế cháu trước đi rồi nói!”, Dương Dung nghiêm mặt lại, giọng điệu không thể thương lượng.

“Haizz…”

Biết tính cách mẹ mình nên Từ Tiểu Bân cũng chẳng còn cách nào, đúng là ở ngay bên cạnh kho báu mà không được chạm vào!

Sau khi quay lại khách sạn, Tôn Hàn đi tắm, sau đó lấy điện thoại gọi cho Liễu Y Y.

“Alo, Tôn Hàn”, sau khi đầu dây kia nhấc máy, bên trong vọng ra giọng nói thân thuộc của Liễu Y Y.

“Chân em đã đỡ hơn chưa?”, Tôn Hàn ân cần hỏi.

“Hồi phục rất nhanh, có điều dạo này tôi rất bận. Anh muốn gặp Đồng Đồng hả? Tôi đang dạy nó nhận mặt chữ, giờ nó vẫn đang tập viết. Tôi gọi Đồng Đồng nói chuyện với anh nhé!”

Ách.

Tôn Hàn thấy hơi xấu hổ.

Lúc ở nhà, bình thường anh toàn cho Đồng Đồng xem hoạt hình chứ chẳng hề dạy cô bé học hành gì.

Làm cha như vậy là không hoàn thành nhiệm vụ rồi.

“Đợi lát nữa đi, anh muốn nói chuyện với em đã”.

“Chúng ta có chuyện gì để nói sao?”, giọng Liễu Y Y trở nên hơi lạnh lùng.

Tôn Hàn trong lòng âm thầm thở dài, biết Liễu Y Y vẫn còn oán trách anh nhưng chuyện tình cảm này anh thực sự không thể thẳng thắn bày tỏ.

Cũng may là sau đó Liễu Y Y dừng lại vài giây rồi lại dịu giọng hỏi: “Muốn nói gì thì nói đi, tôi đang nghe đây!”

“Được, hay là anh kể chuyện hai ngày nay của anh nhé…”

Tôn Hàn đem một số chuyện xảy ra ở Mục Thành kể lại với Liễu Y Y, cũng chỉ có khi nói chuyện với Liễu Y Y anh mới thực sự cảm thấy vui vẻ.

Sau khoảng nửa tiếng anh mới bảo Liễu Y Y đưa điện thoại cho Đồng Đồng.

Trong điện thoại lập tức vọng ra giọng líu lo của Đồng Đồng: “Bố ơi, bao giờ bố về thế?”

“Sắp rồi, Đồng Đồng dạo này có ngoan không?”

“Ngoan…”

Một tiếng gọi “bố ơi” của Đồng Đồng cũng đủ khiến anh thấy hài lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.