Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 365




“Ha ha, thôi đi. Vừa hay chiều nay, tôi trống tiết, bọn mình lâu ngày không gặp, nhất định phải tụ họp một buổi! Giờ cũng tới giờ cơm rồi, đi ăn đi! Cậu đi trước chờ tôi, tôi đi lấy xe”, Ngô Tuyết Phong lấy một chiếc chìa khoá xe hơi ra rồi lắc lắc.

“Được”.

Tôn Hàn gật đầu rồi chủ động đi trước.

Còn Ngô Tuyết Phong thì đi lấy xe.

Nói ra thì Ngô Tuyết Phong là con nhà nông nghèo khó, mọi chi phí học hành trong năm lớp mười đều được nhà trường miễn giảm, nên cậu ta mới gắng học tiếp được.

Dù thời gian Tôn Hàn học lớp mười không được lâu, nhưng anh vẫn nhớ nếu ăn cơm ở nhà ăn của trường học ngày đó chưa hết một đồng, nhưng nếu ăn thịt thì phải mất ba đồng, hơn nữa thêm thịt thì phải thêm tiền.

Theo Tôn Hàn nhớ thì trong bát của Ngô Tuyết Phong chưa bao giờ có thịt.

Cũng chính vì vậy nên tính tự ái của cậu ta luôn rất cao.

Ngày xưa, chỉ vì một câu nói châm chọc của bạn học thôi mà cậu ta đã trở mặt với người ta ngay.

Bây giờ xem ra, tính tự ái của cậu ta vẫn vậy.

Trường học chỉ là một sân chơi, phải rời khỏi đây thì mới có thể tiếp xúc với một mặt chân thực nhất của xã hội.

Điểm này thì Tôn Hàn hiểu rõ hơn ai hết.

Rừ rừ!

Không lâu sáu, một chiếc xe màu đen khá phổ biến đã xuất hiện trước mặt Tôn Hàn.

Ngô Tuyết Phong hạ kính xe xuống, nói: “Lên xe đi!”

Tôn Hàn mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái phụ, sau khi quan sát bên trong một hồi thì anh phát hiện có nhiều chỗ còn chưa bóc lớp ni lông ra.

“Cậu mới mua xe à?”

“Mua trả góp đấy. Bạn gái tôi bảo đi làm không có xe thì hơi bất tiện nên tôi mới mua trả góp chiếc Sagitar này, mà loại xe này chạy cũng ổn phết. À, nửa năm trước, tôi còn mua trả góp một căn hộ, đang tích thêm ít tiền để sửa chữa rồi kết hôn”.

“Như vậy thì coi như tôi cũng có nhà ở thành phố này rồi”.

Ngô Tuyết Phong vừa lái xe vừa kể lể với vẻ rất cao hứng, giọng điệu còn pha chút đắc ý.

Tốt xấu gì thì cậu ta cũng coi như người có nhà có xe ở thành phố này rồi.

Chẳng qua Mục Thành không quá sầm uất thôi.

Tôn Hàn chỉ cười, thi thoảng chen vào vài câu.

Nhưng trong lòng anh biết, chưa chắc cuộc sống thật sự của Ngô Tuyết Phong đã tốt như cậu ta khoe khoang.

Chiếc xe trị giá chừng một trăm nghìn này không là gì với Tôn Hàn cả, vì đây không phải một khoản tiền lớn.

Vậy mà Ngô Tuyết Phong phải trả góp, đồng thời còn gánh thêm một căn hộ nữa. Với đồng lương của giáo viên mà gánh hai khoản trả góp, đã thế người nhà còn không hỗ trợ được thì thì cậu ta cũng khá vất.

Nhưng đây là Tôn Hàn lo hão thôi, người ta có bạn gái rồi, hai người họ hỗ trợ lẫn nhau thì kiểu gì cũng cố gắng vượt qua được thôi.

Ngô Tuyết Phong đưa Tôn Hàn đến một quán ăn rất sạch sẽ, quán không quá to, nhưng bày trí cũng ổn.

Nếu ở Giang Châu thì quán ăn như này chẳng là gì, nhưng ở Mục Thành thì cũng được xếp vào loại khá rồi.

“Tôn Hàn, cậu gọi món đi, đừng khách sáo!”

“Cậu gọi đi, tôi sao cũng được”.

Cuối cũng vẫn là Ngô Tuyết Phong gọi món, cậu ta đều gọi những món khá đắt, một bữa ăn thôi mà tốn đến mấy trăm.

Thật ra hai người họ cũng không thể ăn hết được.

Tôn Hàn không biết Ngô Tuyết Phong muốn thể hiện, hay vui vì lâu ngày không gặp lại bạn cũ nữa.

“Giờ cậu có đi làm gì không? Tôi ở Mục Thành mấy năm rồi nên cũng có ít bạn bè, gì chứ nếu cậu muốn tìm việc thì tôi có thể giúp. Đương nhiên, lương bổng sẽ không được khá lắm đâu”.

“Không cần đâu, tôi đang sống ở Giang Châu rất tốt rồi, lần này chỉ về đây xem sao thôi”, Tôn Hàn từ chối khéo.

“À, đúng ra thì bọn tôi phục cậu nhất đấy. Ngày xưa, cậu nói bỏ học là bỏ ngay, làm thầy Tần tiếc mãi. Thành tích của cậu khá phết mà, nếu được học tiếp thì tương lai cũng sáng”.

“Nhưng cậu vừa đi vài năm thì đã có tin là phất lên rồi, năm bọn tôi tốt nghiệp đại học, Lí Tình còn bảo cả bọn hẹn nhau đến Giang Châu tìm phú ông là cậu, nhưng không ngờ…”

Nói đến đây thì Ngô Tuyết Phong ngừng lại.

Họ không ngờ Tôn Hàn lại ngồi tù vì tội cưỡng bức.

“Đều là chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại nữa, mà Lí Tình giờ sao rồi?”

Tôn Hàn chỉ học lớp mười có một tháng nên không có nhiều ký ức về các bạn học lắm.

Nhưng anh lại có ấn tượng rất sâu với cô bạn hoa khôi Lí Tình.

Lý do thực chất rất buồn cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.