Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 314




Vương Bách Xuyên đắc ý đi ra khỏi tòa nhà của công ty thời trang Sâm Uy, hắn ta không ngờ ông già đó đúng là làm được việc thật, Liễu Y Y vừa xảy ra tai nạn xe là chủ tịch của trụ sở chính đã gọi điện đến bảo hắn ta đảm nhận vị trí Tổng giám đốc.

Cho dù hôm nay hắn ta không được đảm nhiệm thì Liễu Y Y cũng đã bị tai nạn xe, dù không bị tàn tật thì cũng đừng hòng nhậm chức Tổng giám đốc.

Vị trí đó là của hắn ta!

“Nếu muốn trách thì hãy trách Tôn Hàn không biết điều!”

Hắn ta lẩm bẩm như vậy, sau đó ngồi vào trong xe của mình lái xe rời khỏi công ty, định bụng tối nay sẽ đi bar để ăn mừng.

Đột nhiên tiếng phanh xe chói tai vang lên.

Một chiếc xe MPV màu đen dừng ngay trước xe hắn ta. Bốn năm người mặc đồ đen nhanh chóng đi xuống, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại thì họ đã che miệng hắn ta, kéo hắn ta vào trong chiếc xe kia.

Sau đó họ liền nghênh ngang lái xe rời đi.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, người đi đường còn chưa kịp phát hiện thì Vương Bách Xuyên đã biến mất.

Ở quán bar Hoàng Triều, trước cửa treo biển tạm ngừng kinh doanh.

Trong sàn nhảy lạnh lẽo, ánh đèn rất mờ ảo.

Chỉ có một thứ duy nhất lóe sáng là ánh sáng lập lòe của đốm lửa từ điếu thuốc.

“Cậu chủ, đã nghe ngóng rõ ràng rồi. Người đâm cô Liễu Y Y là một người tên Triệu An, chỉ là một người nhặt đồng nát bình thường. Người sai khiến là Vương Bách Xuyên, hắn ta đã trả hai trăm nghìn tệ!”, Từ Khang Niên đứng cạnh ghế trình bày lại mọi việc.

Triệu An có thể không nói thật ở chỗ cảnh sát, nhưng đối mặt với đám người Từ Khang Niên và Chu Lão Lục thì lại không có lá gan đó.

Tôn Hàn nhíu mày, anh lạnh lùng nói: “Do tôi quá sơ xuất! Nhưng mà chỉ sợ Vương Bách Xuyên không to gan đến mức đó!”

“Ý cậu chủ là sau lưng hắn ta có người khác sai khiến?”, Chu Lão Lục kinh ngạc.

“Vẫn chưa chắc chắn, nhưng có khả năng là như vậy”.

Leng keng!

Cửa quán bar Hoàng Triều được mở ra, một luồng ánh sáng chiếu vào.

Vương Bách Xuyên bị đám người lôi vào trong.

“Các, các người là ai, có biết bắt cóc là phạm pháp không hả! Bây giờ các người tha cho tôi thì tôi có thể rộng lượng bỏ qua!”, Vương Bách Xuyên hốt hoảng kêu gào.

Tôn Hàn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Vương Bách Xuyên: “Vương Bách Xuyên, tôi cũng không muốn làm như thế này đâu, là do anh không biết chừng mực!”

Vương Bách Xuyên cảm giấy giọng nói này quen thuộc một cách kỳ lạ, khi hắn ta nhìn rõ khuôn mặt Tôn Hàn liền hốt hoảng kêu lên: “Tổng… giám đốc Tôn?”

“Tổng giám đốc Tôn gì cơ? Chẳng phải trong lòng anh vẫn luôn cho rằng anh mới chính là Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy sao?”, Tôn Hàn lạnh lùng châm chọc.

Vương Bách Xuyên ngẩn ra, sau đó vội vàng nở nụ cười hòa nhã: “Tổng giám đốc Tôn, anh nói gì vậy, anh vẫn luôn là Tổng giám đốc của chi nhánh chúng ta mà! Sao anh lại làm thế này, nếu anh cần tìm tôi thì gọi điện là được rồi, không cần phải… cần đến nhiều người như thế này đâu!”

“Tìm anh? Tôi muốn giết anh!”, Tôn Hàn bật cười khinh thường, nhưng đôi mắt anh không hề dao động, hoàn toàn không có chút ý cười.

Vương Bách Xuyên liền hoảng hốt: “Tổng giám đốc Tôn, anh đừng đùa nữa. Tôi có làm gì anh đâu, tôi, tôi, tôi…”

“Anh chi hai trăm nghìn tệ để Triệu An đâm Liễu Y Y, mới có mấy tiếng trôi qua thôi mà sao đã quên sạch sẽ rồi? Vương Bách Xuyên, trí nhớ của anh kém thật đấy nhỉ?”

“….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.