Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 312




“Không sao, không có gì đáng ngại, nhưng cần nghỉ ngơi một thời gian!”, Tôn Hàn thành thật đáp.

“Vậy cứ bảo Liễu Y Y yên tâm dưỡng thương đi, chuyện công ty không cần vội”.

“Cảm ơn ông Lôi”.

“À phải, có một chuyện…”, đột nhiên, ông Lôi ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tôn Hàn nhíu mày, “Có chuyện gì?”

“Là thế này, không biết chủ tịch đã nghe tin Liễu Y Y gặp tai nạn giao thông từ đâu. Ông ấy gọi điện cho tôi, bảo rằng chuyện hợp tác với quốc tế Phong Hoả rất cấp bách, không được phép chậm trễ”.

“Chủ tịch quyết định để Vương Bách Xuyên đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc công ty chi nhánh Giang Châu, phụ trách dự án hợp tác với quốc tế Phong Hoả sắp tới!”

“Nhưng cậu không cần lo lắng về Liễu Y Y, chủ tịch đã có sắp xếp rồi. Chờ Liễu Y Y khoẻ lại, chúng tôi sẽ để cô ấy đảm nhiệm một vị trí quản lý cấp cao, cô ấy sẽ không thiệt thòi đâu!”

Soạt!

Tôn Hàn háp mắt lại, trông vô cùng lạnh lùng, nhà giọng gần ting chữ một, “Vương, Bách. Xuyên!!” “Tôn Hàn, tuy tôi biết sắp xếp thế này không công bằng với Liễu Y Y, nhưng Liễu Y Y đã gặp tai nạn giao thông, đây là chuyện không ai mong muốn. Dự án hợp tác giữa công ty thời trang Sâm Uy chúng ta và công ty quốc tế Phong Hòa không thể nào chậm trễ thêm được nữa, cậu phải hiểu chứl”

Ông Lôi biết rõ Tôn Hàn có tiếng nói như thế nào ở bên công ty quốc tế Phong Hỏa, chưa thuyết phục được Tôn Hàn thì ông ấy cũng không dám quyết định. Thế nên ông ấy chỉ có thể từ từ thuyết phục, mong Tôn Hàn có thể hiểu được.

Nhưng Tôn Hàn lại làm như không nghe thấy, anh vô cùng kiên định: “Trừ Liễu Y Y ra thì không ai có thể chủ trì dự án hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa!”

“Tôn Hàn… Tút tút tút!”

Ông Lôi còn muốn khuyên tiếp thì Tôn Hàn đã cúp máy.

“Con gái tôi sao rồi?”

Đột nhiên, trên hành lang vang lên một giọng nói nôn nóng.

Tôn Hàn sững sờ, sau khi nghe ra là giọng của Tiết Lan thì vội vàng đi tới.

“Dì Tiết, Y Y không bị nguy hiểm đến tính mạng, hai chân cô ấy bị gãy nhẹ thôi, cần phải trị liệu một khoảng thời gian!”

Sau khi gặp Tiết Lan, Tôn Hàn liền nhanh chóng nói rõ tình hình để bà ấy đỡ lo lắng.

“Tôn Hàn, Y Y nhà tôi chỉ cần gặp phải cậu là sẽ có chuyện chẳng lành! Cậu có thể cách xa Y Y nhà tôi ra được không!!”. Tâm trạng Tiết Lan rất tệ, bà ấy căm hận nhìn Tôn Hàn.

Tôn Hàn không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể nói: “Dì Tiết yên tâm, cháu sẽ cho Y Y một lời giải thích ổn thỏa về việc này!”

“Giải thích cái gì? Giải thích là có thể khiến con gái tôi lành lặn sao? Được rồi, Y Y đang ở đâu?”

“Cháu đưa dì đến phòng bệnh của Y Y. Cô ấy vừa cấp cứu xong, vẫn đang phải quan sát trong phòng phẫu thuật, lát nữa cô ấy sẽ được đưa ra”.

Dù sao đây cũng là bệnh viện thế nên Tiết Lan không làm ầm lên nữa, bà ấy theo Tôn Hàn đi tới phòng bệnh.

Khi biết con gái không bị nguy hiểm đến tính mạng, tâm trạng Tiết Lan đã ổn định hơn một chút, nhưng bà ấy vẫn sầm mặt không nhìn Tôn Hàn.

Trong phòng bệnh, không một ai nói gì, bầu không khí rất kỳ lạ.

Xảy ra chuyện như thế này, Tôn Hàn cũng rất bất lực, càng không biết nên giải thích với Tiết Lan như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.