Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 304




Tôn Hàn chỉ mỉm cười, anh giơ tay ra mở cửa ghế phó lái cho Hồ Văn: “Mời lên xe”.

“Vâng”.

Hai người ngồi vào trong xe, Tôn Hàn liền lái xe rời đi.

Trên đường Hồ Văn hơi câu nệ, cô tò mò vỗ bàn điều khiển, cố nói với vẻ thoải mái: “Mọi người thường nói, thà khóc trong xe Mercedes cũng không chịu ngồi cười sau ghế xe đạp. Thì ra đây chính là cảm giác khi được ngồi xe Mercedes sao?”

Tôn Hàn mỉm cười đáp lại: “Lần đầu tiên cô giáo Hồ ngồi Mercedes sao?”

“Vâng, tôi xuất thân từ một địa phương nghèo. Chỗ chúng tôi đừng nói là ngồi Mercedes, đến cả chiếc xe đó chúng tôi còn chưa được nhìn thấy! Anh Tôn đúng là tuổi trẻ tài cao, mới trẻ thế này đã lái xe sang rồi!”

“Nhỡ đâu tôi kế thừa gia sản thì sao?”, Tôn Hàn cười nhạt.

“Cũng… có thể, nhưng tôi cảm thấy anh Tôn đã tự mình phấn đấu!”, Hồ Văn khẽ mím môi.

“Hai cái đều không phải”. Tôn Hàn đáp lại một câu đơn giản, rồi cười hỏi: “Vậy cô giáo Hồ thích ngồi khóc trong xe Mercedes hay là thích ngồi cười sau ghế xe đạp?”

Lúc này đang đúng lúc giao thông ách tắc, muốn lái xe đến nơi Hồ Văn mời ăn cơm thì còn một đoạn đường khá dài nữa.

Anh nói chút chuyện đùa cho đoạn đường đỡ nhàm chán.

“Tôi không biết nữa, nếu gặp được người mình thật sự thích thì có lẽ tôi sẽ chọn cái thứ hai. Nhưng tôi càng hy vọng… sẽ tìm được một người tôi yêu, và người đó cũng giàu có!”

Hồ Văn cảm thấy chẳng có gì phải giấu giếm cả, cô ấy nói thẳng ra, sau đó đột nhiên nhìn Tôn Hàn: “Anh Tôn, có phải anh thấy tôi rất tham lam không?”

Tôn Hàn cười nhạt: “Không có gì là không thể cả. Trong cuộc sống này, tiền chính là thứ căn bản nhất, hôn nhân cũng cần tiền bạc để duy trì. Muốn sống một cuộc sống tốt cũng là lẽ đương nhiên thôi!”

“Hình như anh Tôn rất hiểu về hôn nhân?”

“Là một kẻ thất bại mà thôi”.

Lúc này sắc mặt Tôn Hàn hơi ảm đạm, bầu không khí trong xe cũng trở nên bối rối.

Đèn đường vừa mới lên.

Hồ Văn mời Tôn Hàn ăn ở một quán ăn buffet kiểu Tây. Quán ăn này làm ăn khá tốt, khi bọn họ đi vào thì bên trong khá đông khách.

Nhưng họ cũng khá may mắn, lúc họ vừa đến thì vừa hay có một đôi tình nhân ngồi ở sát cửa sổ đã ăn xong.

Hai người họ liền ngồi vào vị trí đó, như thế thì có thể vừa ăn vừa thưởng thức cảnh đêm của thành phố Giang Châu.

“Anh Tôn, anh đừng trách nhé, tiền lương của tôi có hạn, chỉ có thể mời anh đến chỗ như thế này thôi!”

“Cô mời tôi ăn đã là tốt lắm rồi, tôi không soi mói thế đâu!”

Họ đi lấy đồ ăn, uống một chút rồi Hồ Văn mới nói: “Phải rồi, anh Tôn nói có chuyện cần nói với tôi, là…”

Tôn Hàn bỏ dao nĩa xuống, anh trầm ngâm một lúc mới nói: “Là thế này…”

Sau khi lắng nghe, Hồ Văn cũng đã hiểu đại khái: “Ý anh Tôn là anh đã ly hôn với mẹ Đồng Đồng, nhưng không muốn mẹ của Đồng Đồng đến nhà trẻ đón cô bé tan học?”

Tôn Hàn khổ sở gật đầu: “Sau này tôi sẽ cho người đến bảo vệ bên ngoài cổng nhà trẻ, nhưng cũng khó đảm bảo không có sơ xuất, thế nên tôi mong cô giáo phối hợp với tôi!”

Còn cho người đến bảo vệ bên ngoài nữa sao?

Hồ Văn đột nhiên cảm thấy, có phải mình không hiểu cách nuôi nấng con gái của người nhà giàu không?

Nhưng dù có thấy lạ đến mấy thì cô ấy cũng không tán thành cho lắm: “Anh Tôn, trong lý lịch của Đồng Đồng viết rằng Đồng Đồng là con của gia đình đơn thân, nhưng thực tế thì Đồng Đồng cũng có mẹ! Thế nên tôi đoán là tình cảm giữa anh và mẹ Đồng Đồng không được tốt cho lắm, thậm chí sau khi ly hôn anh còn cảnh giác với đối phương”.

“Nhưng dù sao thì cô ấy cũng là mẹ của Đồng Đồng, có tư cách để dành thời gian đến chơi với Đồng Đồng, kể cả đón cô bé tan học”.

Tôn Hàn cũng không biết nên giải thích mối quan hệ giữa anh và Lâm Mỹ Quyên như thế nào, thế nên không giải thích nữa.

Anh quả quyết nói: “Đây là chuyện cá nhân của tôi, nếu cô giáo Hồ không thể đồng ý yêu cầu của tôi thì tôi sẽ sắp xếp cho Đồng Đồng chuyển trường!”

Dù anh có bảo vệ chặt chẽ đến đâu thì cũng khó tránh khỏi có lúc sai sót. Tôn Hàn thực sự lo lắng Lâm Mỹ Quyên điên lên thì sẽ bí quá hóa liều mà tìm đủ cách đưa Đồng Đồng đi. Bao nhiêu lân thất vọng đã khiến Tôn Hàn hiểu, Lâm Mỹ Quyên có thể làm ra được bất cứ thc gì! “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng mà… “Không có nhưng mà. Cô giáo Hồ, cuộc hôn nhân của tôi không có gì để nói với bên ngoài cả!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.