Ngọa Hổ Tàng Long

Ngọa hổ tàng long - Chương 262




Chiêu này của Tần Phụng rất ác, nhưng không ai dám nhiều lời, chỉ sợ rước lấy phiền phức.

“Con người sang quý hay nghèo hèn đều có cách biệt rõ ràng, câu này vừa sai vừa không sai!”, Tôn Hàn vẫn im lặng từ nãy giờ đột nhiên nói.

Tần Phụng nhìn về phía anh, nói luôn: “Tôi suýt nữa quên cái tên lo chuyện bao đồng này luôn rồi. Cô hiệu trưởng, hãy đuổi luôn con gái của người đàn ông này đi!”

“Ha ha, sao hả, thấy cô giáo Hồ xinh đẹp thế này nên muốn nói đỡ cho cô ta à? Hay là cậu với cô giáo Hồ đã dan díu với nhau từ lâu rồi?”

“Nhưng cũng không liên quan đến tôi, dù sao thì con gái cậu đừng hòng học ở nhà trẻ Lam Thiên này nữa! Đây chính là kết cục cho việc cậu dám chọc giận tôi!”

Mọi người đều nhìn Tôn Hàn bằng ánh nắt đồng tình, ai bảo anh lo chuyện bao đồng làm gì!

Đang yên đang lành lại tự rước lấy rắc rối.

“Đây là lần đầu tiên tôi gặp anh Tôn, cô đừng có vu oan người ta!”. Hồ Văn vội vàng giải thích, chỉ sợ Tần Phụng ăn nói lung tung sẽ khiến gia đình Tôn Hàn trục trặc.

Tần Phụng không quan tâm đến những điều này, cô ta thích nói gì thì nói: “Có hay không tự các người hiểu rõ. Cái cậu họ Tôn kia, đừng có nghĩ mình có chút tiền là giỏi lắm. Tôi nói cho cậu biết, tôi biết nhiều người giàu hơn cậu nhiều, nhưng ai nấy gặp chồng tôi đều phải ngoan ngoãn quy củ!”

“Chồng tôi không chỉ là Bộ trưởng Bộ Giáo dục mà còn quen rất nhiều quan to chức lớn, nhiều hơn những người cậu đã từng thấy trên ti vi đấy! Nếu chọc vào tôi thì cậu đang tự rước lấy phiền phức đấy!”

Ánh mắt Tôn Hàn rất lạnh nhạt, gò má anh khẽ lay động: “Ý chị là nhà các người có quyền quyết định luật lệ?”

Ánh mắt Tần Phụng lóe lên, cố tỏ vẻ cứng rắn: “Đúng thế, làm sao hả?”

Tôn Hàn bật cười, một nụ cười vô cùng sâu xa: “Luật lệ sao? Vậy hãy để tôi xem thử cái gì mới gọi là luật lệ!”

Hả!

Tần Phụng hoảng hốt, lập tức cười phá lên nói: “Ha ha, cậu tưởng mình là ai mà đòi gọi chồng tôi tới hả? Nghĩ mình đủ trình sao?”

Những người khác cũng nghĩ Tôn Hàn đang muốn vớt vát thể diện nên mới khoe mẽ nói như vậy.

“Anh Tôn, tôi cảm ơn ý tốt của anh! Nhưng chuyện này không liên quan đến anh, anh đừng dính vào làm gì, không tốt cho Đồng Đồng đâu!”, Hồ Văn thật lòng với nói với Tôn Hàn.

“Chuyện này không liên quan đến cô giáo. Mọi phụ huynh đều muốn bảo vệ con mình, Đồng Đồng nói ra sự thật chẳng có gì là sai cả, nhưng chị Tần đây lại mắng chửi con bé, ngay từ đầu tôi đã không định bỏ qua cho chị ta rồi!”

Tôn Hàn lạnh lùng nói: “Tôi biết gây ồn ào trong trường học là không hay, nhưng có người không chịu tỉnh ngộ nên đành chịu vậy!”

“Tôi nhổ vào! Tôi cứ mắng con cậu đấy thì sao nào, nó là cái loại…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.